Ốc Sên Chạy

Chương 25 : Một mũi tên trúng hai đích

Ngày đăng: 16:22 18/04/20


Vệ Nam về nhà thì thấy cửa hé mở, đạng định kêu ca Lục Song cẩu thật không chịu khóa cửa thì nghe thấy tiếng người nói chuyện trong phòng.



“Em hỏi anh mẫu người con gái mà anh thích á?” Giọng điệu chậm rãi dĩ nhiên là của Lục Song. “Anh thích cô gái sành điệu với mái tóc ngắn trẻ trung, đi giày cao gót trên 10 phân, trang điểm khéo léo… “



Vệ Nam tóm lấy mái tóc dài của mình, nhìn đôi giày thể thao trắng, sau đó sờ lên khuôn mặt chỉ bôi kem trắng da – Xem ra mình cách xa với tiêu chuẩn của cô gái sành điệu.



“Ý mày là muốn tìm cô gái sành điệu?” Giọng điệu lạnh lùng là của Lục Đan.



“Uh, trước tiên phải qua được mắt mẹ đã. Quả thực anh rất đau đầu với việc mẹ cứ nhờ người này người kia giới thiệu bạn gái. Tuần sau mẹ qua bên này rồi. Trước khi mẹ đến anh nhất định phải tìm được một người đóng giả bạn gái. Nếu không chắc chắn mẹ lại bắt đi xem mặt”.



“Chẳng phải mày rất thân với Vệ Nam sao, nhờ cô ta đóng giả làm bạn gái không được sao?” Giọng nói của Lục Đan lạnh như đá. Vệ Nam có cảm giác dường như Lục Đan không ưa gì mình. Nếu không vì sao cứ mỗi lần nhắc đến hai chữ “Vệ Nam” lại lạnh thấu xương đến thế?



Vệ Nam vểnh tai lên nghe tiếp, Lục Song thở dài và nói: “Vệ Nam à, thôi khỏi. Anh không muốn làm khó cô ấy. Dường như cô ấy ghét anh. Mà anh cũng chẳng ưa gì cô ấy”.



“Vậy mày muốn tìm ai? Mày thế này mà đòi tìm được cô nào tình nguyện đóng giả làm bạn gái? Thôi đừng để người ta cười cho vào mặt”.



Lục Song cười: “Không chắc đâu. Đừng coi thường anh trai em. Bên cạnh anh đã có cô gái sành điệu rồi”.



“Ai cơ?”



“Kỳ Quyên”.



Vệ Nam giật nảy mình. Anh muốn nhờ Kỳ Quyên đóng giả làm bạn gái anh sao. Đúng là nhổ lông bên miệng sư tử – Sẽ chết thảm lắm đó.



Dĩ nhiên Vệ Nam rất vui khi được tận mắt chứng kiến tên Lục Song không biết trời cao đất dày chết thảm dưới tay Kỳ Quyên. Vệ Nam nhếch mép mỉm cười, đóng cửa lại rồi giả vờ gõ cửa như không có chuyện gì xảy ra.



Lục Đan ra mở cửa. Cô ta nhìn Vệ Nam với vẻ mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, sau đó quay người lại đi về phía Lục Song, thản nhiên gọt táo tiếp. Thực ra xét ở một vài khía cạnh, đôi song sinh này thật giống nhau.



Vệ Nam sờ mũi, bước vào phòng rồi nhiệt tình nói: “Lục Đan đến rồi à”.



Lục Song ngồi dựa mình vào ghế, mỉm cười bí hiểm. Lục Đan ngẩng đầu lên trả lời với giọng điệu không thoải mái lắm: “Uh, đến thăm Lục Song”.



Sau khi biết tin Lục Song lật lại lịch sử, đảo lộn quan hệ anh em từ chính miệng mẹ nói ra khi uống say, Lục Đan không thèm gọi Lục Song là anh, càng nhìn thấy anh ta càng chướng mắt, nhìn Vệ Nam – người mà Lục Song yêu quý càng chướng mắt hơn.



Lục Song khẽ cười: “Vệ Nam, tuần sau bố mẹ anh qua đây. Nói thật với em mẹ anh hy vọng anh kết hôn năm hai mươi tư tuổi, cũng chính là năm nay”.



“Vâng”. Vệ Nam chuyển hướng suy nghĩ, nhớ đến giọng nói the thé của mẹ anh ta, lại nhớ đến người mẹ chỉ muốn bán con gái như bán một món hàng của mình, bỗng nhiên thấy mình và Lục Song thật giống nhau, trong lòng trào dâng nỗi niềm đồng cảm với anh ta: “Thế anh định làm thế nào?”



“Anh muốn nhờ Kỳ Quyên diễn một vở kịch để che mắt mẹ anh”. Lục Song cúi đầu, khẽ thở dài: “Không muốn kết hôn sớm thế này nhưng không thể thẳng thừng từ chối ý tốt của bố mẹ. Vì vậy đành phải dùng kế hoãn binh”.



Lục Đan lạnh lùng nói: “Mày còn may mắn chán. Sau khi mày đi, mẹ lấy tao làm mục tiêu tấn công chính. Kỷ lục xem mặt nhiều nhất của tao lên tới một tháng mười người… Thật là kinh khủng, chết quách đi cho rồi”.



Vệ Nam toát mồ hôi hột, so với mẹ Lục Song, hành vi ra công ra sức bán con gái thật nhanh của mẹ mình không quá đáng chút nào.




Lục Song chỉ mỉm cười và nói: “Anh chỉ muốn em biết rằng, anh đối với Vệ Nam là thật lòng”.



Kỳ Quyên im lặng không nói gì.



Lục Song khẽ cười: “Nếu em không tin, anh tin là thời gian sẽ chứng tỏ cho em thấy điều đó”.



“… … Vậy thì sao?”



“Anh hy vọng em đừng cản trở”.



“… … Sau đó thì sao?”



“Máy tính của em không có virus, anh sẽ giúp em khôi phục lại những file bị xóa lần trước, nhân tiện sửa phần mềm in đĩa giúp em. Trong ngày hôm nay anh sẽ nghĩ cách để Vệ Nam đồng ý làm bạn gái của anh”. Lục Song ngừng một lát rồi cười: “Vẫn là câu nói ấy, hy vọng em đừng cản trở”.



“… … … Tôi không cản trợ. Tôi sợ anh rồi. Tùy anh!”



Kỳ Quyên cúp máy rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm. Vệ Nam à, người đàn ông thật lòng với mày, vì mày làm bao nhiêu việc thế này, tao có tư cách gì… để mà cản trở đây?



Kỳ Quyên lao thẳng vào phòng vệ sinh rửa mặt. Nguyên Nguyên đã dậy trước rồi. Đột nhiên Kỳ Quyên quay sang hỏi: “Chúng mày đến bệnh viện thực tập sớm thế này sao?….Thật là đáng sợ”.



Nguyên Nguyên nói: “Chỉ là gặp một giáo sư đáng sợ thôi. Yêu cầu bọn ta có mặt trước bảy rưỡi”. Vừa bóp kem đánh răng vừa than thở: “Chẳng có cách nào cả… .cái số nó khổ thế”.



Bỗng nhiên Kỳ Quyên cười phá lên: “Mày nói xem, Lục Song dùng cách gì gọi con lợn Nam Nam dậy?”



Nguyên Nguyên đang đánh răng, miệng dính đầy bọt, nói không rõ lắm: “Tao cũng không biết, chắc là cách nào đó biến thái lắm… .”



Kỳ Quyên nghiêm túc gật đầu, nhìn đôi mắt thâm quầng trong gương, nhún vai nói: “Vệ Nam mày cầu trời phật phù hộ đi. Chị mày khó bảo toàn tính mạng”.



Vậy là ngọn đoạn trường thảo cuối cùng cũng đổ. Tuy không đổ về phía Lục Song nhưng đã mất đi khả năng chiến đấu. Như vậy cũng tốt. Một mũi tên trúng hai đích.



Khi Lục Song mỉm cười soi mình trong gương, phòng bên cạnh vang lên tiếng hét thảm thiết như lợn bị chọc tiết vậy, sau đó Vệ Nam túm lấy áo ngủ, chạy vào phòng vệ sinh mà vẫn còn run lẩy bẩy.



“Lục Song… .có thể thương lượng với anh một chuyện được không?” Vệ Nam tỏ vẻ đáng thương: “Đừng nhét đá nữa, tủ lạnh rất tốn điện”.



“Chẳng nhẽ em thích nước nóng hơn?”



“… ..Quý trọng nguồn nước, đùng dùng cái gì liên quan đến nước được không?”



“Vậy thì ngày mai chuyển sang dùng dây điện, em thấy thế nào?”



“… .Coi như em chưa nói gì”