Ốc Sên Chạy

Chương 30 : Chiếc xe cấp cứu định mệnh

Ngày đăng: 16:22 18/04/20


6h30 sáng Vệ Nam giật mình tỉnh giấc. Khoảng thời gian sống chung với Lục Song, ngày nào anh ta cũng dùng đủ mọi trò quái quỷ để dày vò mình, kết quả là đồng hồ sinh học của mình cuối cùng cũng bị ép xoay theo. Cứ 6h30 là tự động bật dậy.



Vệ Nam vào phòng vệ sinh chải tóc, nhìn đôi môi sưng đỏ trong gương, cô cười đau khổ rồi vã nước lạnh vào mặt.



Khi quay lại phòng khách thì thấy trên bàn bày sẵn sữa và bánh mỳ, Lục Song ngồi đối diện, bình thản gặm bánh mỳ như không có chuyện gì xảy ra.



Vệ Nam ngồi đối diện với Lục Song, vừa cúi đầu uống sữa vừa quan sát phản ứng của anh ta.



Một lúc sau, Vệ Nam lấy hết dũng khí, cố tỏ vẻ bình tĩnh khẽ cười: “Tối qua anh say dã man, bị Chu Phóng lôi về như lôi xác chết vậy”.



Lục Song đặt bánh mỳ xuống, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt lẩn tránh của Vệ Nam.



Thực ra nếu theo cách Chu Phóng nói thì , mình có thể bình thản nói: “Anh say á? Anh chẳng nhớ gì cả”. Bỏ qua tất cả lời tỏ tình hoang đường và nụ hôn cháy bỏng, sau đó tiếp tục đóng giả làm người yêu của cô ấy, tiếp tục nói không yêu cô ấy trước mặt cô ấy, tiếp tục giả vờ không quan tâm đến việc cô ấy kết dây tơ hồng cho mình – Phải chăng đó cũng là câu trả lời mà cô ấy mong đợi?



“Anh không say”. Lục Song ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng về phía Vệ Nam.



Tay Vệ Nam run run, cốc sữa cầm trên tay bị bắn mấy giọt ra ngoài, để lại vết loang lổ trên bàn ăn sạch bóng.



“Thật sao?” Vệ Nam cố tỏ vẻ bình tĩnh đáp lại.



Lúc ấy thực sự Vệ Nam rất mong Lục Song say rượu nên nói lung tung, rất mong mọi chuyện không xảy ra, nhưng kết quả vấn là câu trả lời mà mình không muốn nghe nhất – Nếu tối qua anh không say, nếu tất cả những lời anh nói đều là thật, vậy thì con người chỉ muốn lợi dụng anh che mắt bố mẹ như em còn tư cách gì để ở lại bên anh?



Lục Song gật đầu: “Anh nhớ rất rõ tối qua mình đã nói gì, làm gì”.



Vệ Nam cúi đầu im lặng.



Lục Song với khuôn mặt không chút biểu cảm khiến Vệ Nam bỗng thấy thật xa lạ.



Thì ra anh ta cũng là người cao ngạo như thế, chỉ là cố gắng không biểu lộ trước mặt mình. Vốn tưởng rằng dù xảy ra bất cứ chuyện gì anh ta cũng mỉm cười không để ý, không ngờ khi anh ta tức giận cũng đáng sợ như vậy. Bây giờ, lộ rõ bản chất … cũng tốt.



“Vậy em chuyển đi”. Vệ Nam ngẩng đầu nói không chút do dự.



Coi như đó là lời từ chối thẳng thừng.



Bàn tay Lục Song xiết chặt lại, những ngón tay cắm vào da thịt để lại những rãnh đỏ rõ rệt.



Một lúc sau, anh ấy khẽ nói: “Em cứ ở đây, anh đi tìm phòng khác”.



Nói xong Lục Song đứng dậy, quay người bước đi.



Vệ Nam bỗng thấy tim mình nhói đau.



Nhưng… .người đã dồn hết sinh lực vào mối tình với Hứa Chi Hằng như mình làm gì có tư cách chiếm toàn bộ trái tim anh ấy một cách ích kỷ như vậy?



“Lục Song… ..em… .” Vệ Nam mở miệng nhưng không nói được lời nào.



Với những người như anh ấy, dù là ba chữ “em xin lỗi” cũng cảm thấy quá “rẻ tiền”. Còn gì để nói đây? Cho đến bây giờ vẫn nghĩ đến cảm nhận của mình, để mình ở căn phòng anh thuê, còn anh thì chuyển ra ngoài ở… .nên nói gì để bày tỏ sự áy náy của mình đây?



Nghĩ lại mới thấy sự dịu dàng và quan tâm mà anh ấy dành cho mình hiện ra trước mắt rõ mồn một. Cứ tưởng rằng anh ấy chỉ đang diễn kịch, nhưng làm gì có diễn viên nào diễn thật đến như vậy? Đã có lúc nghi ngờ liệu có phải anh ấy thích mình không, đã lấy hết dũng khí để hỏi, sau khi nhận được lời phủ định của anh ấy, cảm thấy thật nhẹ nhõm, nào ngờ ngay cả lúc ấy anh ấy cũng đóng kịch.
“Thưa cô… .”



Giáo sư Hà tháo khẩu trang, mỉm cười: “Là hai em à. Cô nghe Vệ Đằng nói bệnh nhân này là bạn của các em”.



“Vâng ạ. Cô ấy thế nào rồi ạ?”



“Ca phẫu thuật rất thành công. Nếu có thể vượt qua được thời kỳ nguy hiểm tối nay thì sẽ không có vấn đề gì”.



“Cảm ơn cô”.



Giáo sư Hà cười, quay lại nói với Phí Đằng: “Phí Đằng, theo cô sang bên kia… .” Đang định đi thì Phí Đằng mỉm cười ngắt lời: “Hôm nay là ngày nghỉ của cô mà. Cô cứ về nhà dự sinh nhật con gái đi ạ. Em và mấy anh trong bệnh viện sẽ chú ý ạ”.



“Thôi được, vậy thì cô về nhà trước, bệnh nhân có vấn đề gì thì nhớ gọi điện cho cô”.



Nguyên Nguyên vừa nghe nói đến sinh nhật của em Hà Diệp liền nói: “Chúc em Hà Diệp sinh nhật vui vẻ”



Vệ Nam cũng nói: “Ngày sinh của con cái là ngày mẹ vất vả nhất. Giáo sư Hà làm mẹ cũng thật vất vả”.



Giáo sư Hà mỉm cười và nói: “Cô không vất vả, cô mổ đẻ, chỉ mấy phút thôi mà, không đau chút nào”.



“Vâng… ..” Hai người nhìn nhau, không biết nói gì.



Kỳ Quyên được đưa vào phòng ICU (phòng chăm sóc đặc biệt), cần cách ly chăm sóc.



Sau khi giáo sư Hà đi, Phí Đằng nói cho Vệ Nam và Nguyên Nguyên nghe về bệnh tình của Kỳ Quyên: “Quá trình phẫu thuật rất khó khăn, khi được đưa đến bàn mở cô ấy gần như tắt thở, nếu hôm nay không có mấy chuyên gia giỏi thì chắc là tiêu đời”.



Nguyên Nguyên gườm gườm: “Anh đừng có nói đáng sợ như vậy… .”



Thực ra trong lòng biết rất rõ, số người thiệt mạng trong vụ tai nạn này lên đến hàng chục người, những người còn sống xót, lẽ nào không bị thương nặng.



Đột nhiên Vệ Nam hỏi: “Anh ơi, anh có nhớ có cứu một người phụ nữ trung niên có nốt ruồi dưới lông mày không ạ?



Phí Đằng nghĩ một lúc rồi nói: “Có”.



Vệ Nam vội hỏi: “Thế bây giờ cô ấy thế nào rồi ạ?”



“Bị thương quá nặng, không thể cứu được”.



Sau khi Phí Đằng đi, Vệ Nam mới nắm chặt tay ngồi xuống ghế.



Nguyên Nguyên lo lắng hỏi: “Người phụ nữ trung niên mà mày hỏi không phải là mẹ Kỳ Quyên chứ?”



Vệ Nam gật đầu.



“Vậy… ..vậy phải làm thế nào… ..”



Vệ Nam im lặng rất lâu rồi mới khẽ nói: “Tao cũng không biết phải làm thế nào”. Ngừng một lát, cô ấy cúi đầu xuống, mái tóc dài lòa xòa che kín mặt, buồn rầu nói: “Bởi vì… .đối với Tiểu Quyên, mẹ nó quan trọng hơn cả tính mạnh của nó”.