Ốc Sên Chạy
Chương 32 : Tình yêu thầm lặng
Ngày đăng: 16:22 18/04/20
Trời sáng.
Cơn mưa đêm qua ào ào như trút nước, đến tận sáng sớm mới ngớt.
Sau cơn mưa, ko gian trở nên tươi mát lạ thường, những bãi cỏ và vườn hoa dưới bệnh viện còn đọng lại những giọt nước mưa trĩu nặng, môth số người nhà bệnh nhân mới sáng sớm đã dìu bệnh nhân đi dạo,có người mua bánh bao và sữa đậu nành bốc khói nghi ngút ở quán ăn bên đường.
Một ngày mới bắt đâù, nhẹ nhàng , thầm lặng.
Phí Đằng giao ca xong liền xuống dưới mua đồ ăn sáng mang lên. Anh và Lục Song cùng đứng ngoài hành lang ăn tạm chút đồ ăn. Ngước mắt nhìn vào phòng ICU, Monitor theo dõi bệnh nhân phát ra tiếng kêu tí tách, đồ thị trên đó đang chạy theo qui luật, Kỳ Quyên vẫn chưa tỉnh.
Phí Đằng đến phòng trực bạn gọi Vệ Nam và Nguyên Nguyên, hai người chải đầu tóc gọn gàng rồi chạy đến phòng ICU.Vệ Nam lo lắng hỏi: “Cô ấy tỉnh chưa?”
Lục Song khẽ lắc đầu.
Phí Đằng nói : � Hai em đừng sốt ruột, vẫn chưa đến giờ mà, ăn chút gì đã, nào, lại đây ngồi.�. Nói xong Phí Đằng đưa bánh bao cho hai người.
Các bác trực ban trong bệnh viện cũng bắt đầu tiến hành công tác giao ban, các bác sĩ khẩn trương kiểm tra cho các bệnh nhân, một ngày bận rộn bắt đầu.
Trước phòng ICu tầng 14 là bốn người khuôn mặt ko chút biểu cảm.
Vệ Nam cúi đầu gặm bánh bao. Có mỗi chiếc bánh bao mà ăn 10 phút vẫn chưa hết, dán mắt vào cửa sổ nhìn Kỳ Quyên mắt đang nhắm nghiền, bên tai vang lên tiếng đồng hồ tích tắc tích tắc.
Cũng ko biết ngồi bao lâu, đến tận 8h sáng, khi tiếng chuông đồng hồ ở quảng trường vang lên, bỗng nhiên tay Kỳ Quyên cử động nhẹ. Vệ Nam ko rời mắt khỏi Kỳ Quyên nên nhanh chóng phát hiện ra cử động của cô ấy, cô vội đứng phắt dậy : � Cô ấy tỉnh rồi, có phải cô ấy tỉnh rồi ko ?�
Phí Đằng vội chạy đi gọi bác sĩ, Kỳ Quyên từ từ mở mắt, Vệ Nam ko kiềm chế được vội reo lên :� Cô ấy tỉnh rồi, em biết là Tiểu Quyên sẽ vượt qua được mà.� Vệ Nam ko ngừng nhắc lại câu ấy, niềm vui ấy lan sang cả những người đi ngang qua. Họ cười và nói :� Tỉnh rồi là tốt, người trẻ tuổi sức sống mãnh liệt… .�
Lục Song mỉm cười lễ phép với mọi người, sau đó giữ chặt tay Vệ Nam, ko để cô ấy xúc động quá mức, Vệ Nam chuyển hướng chú ý, ôm chặt vai Lục Song, vui mừng nói :� Tiểu Quyên sống rồi, tốt quá, em biết là nó sẽ vượt qua mà… Nó lợi hại như thế Diêm Vương ko dám nhận nó đâu mà.�
Phí Đằng gườm gườm nhìn Vệ Nam : � Dù có thế nào thì em cũng ko nên nhảy loạn xạ như con khỉ vừa mới uống thuốc kích thích chứ, con gái con đứa mà ko biết giữ mình gì cả… �
Lục Song ko thèm để ý đến Phí Đằng, vòng tay ôm Vệ Nam rồi mỉm cười.
Bác sĩ trưởng khoa bước nhanh đến phòng ICU , kiểm tra tình hình của Kỳ Quyên, khi bước ra bác ấy mỉm cười nói : � Đúng là thanh niên, phục hồi rất nhanh. �
Kỳ Quyên nhanh chóng được chuyển sang phòng theo dõi liên tục, cho phép người nhà vào thăm. Vệ Nam đang định mở cửa bước vào thì bị Lục Song kéo lại. Lục Song gật đầu với Phí Đằng, hai người nhốt hai cô gái bên ngoài rồi vào phòng thăm hỏi Kỳ Quyên.
Tuy Chu Phóng cho mình vay tiền là nể mặt Lục Song, nhưng so với việc vay tiền Lục Song ,Vệ Nam cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút ít.
Cô đâu biết rằng lúc ấy Lục Song đang đứng cuối hành lang, nhìn thấy cô vui mừng như thế anh chỉ mỉm cười quay đi.
Ở góc rẽ, Lục Song đứng dựa vào lan can nghe điện thoại.
” Anh đã chuyển tiền cho cô ấy theo lời cậu dặn rồi”. Chu Phóng thở dài ngao ngán:” Chị em tốt của cô ấy xảy ra chuyện, cậu cũng chạy theo sau, ko biết mệt à?”
Lục Song nói:” Chẳng có cách nào cả, em đang theo đuổi cô ấy,cô ấy là nhất.”
Chu Phóng im lặng một lúc rồi thở dài:” Cậu cũng thật hào phóng, cho vay hết cả mấy tháng lương, còn phải lấy danh nghĩa của tôi, làm việc tốt ko ghi tên, tôi sắp bị cậu làm cho cảm động đến phát khóc rồi “.
” Thôi đừng có cái kiểu mèo khóc chuột nữa”. Lục Song khẽ cười,” Em biết cô ấy ko vay tiền em đâu, nhìn cô ấy lo lắng như thế em cũng thấy buồn, giải quyết được vấn đề cấp bách này đã rồi tính”.
” Ừ, cô ấy ko mượn tiền cậu… chắc ko phải là cậu đã lật bài ngửa rồi chứ?”
“Đúng vậy, hơn nữa còn bị thất bại thảm hại”. Lục Song đặt tay lên chán, buồn rầu nói:” Haizz, với tính cách của cô ấy, tối qua ko kìm nén được oà khóc trước mặt em chắc thấy ngại lắm, ko thể chạy đến vay tiền em được, vì vậy lần này phải nhờ anh ra tay”.
“Lục Song à..” Chu Phóng thở dài, �Hay là anh tặng cho cậu cái mũ, trên đó ghi chư tình quái nhé ?�
Lục Song nhếch mép cười :� Tình quáí làm sao mà đủ để hình dung được, nói thế nào thì em cũng nên tình tiên rồi�.
�Vâng, vâng, cậu là tiên.� Chu Phóng thờ dài :� Dù là tiên đi chăng nữa thì vì cô ấy đến mức này, có phải là… . hơi quá rồi ko ?�
� Chỉ cần em muốn là được, anh nói nhiều thế làm gì ?� Lục Song mỉm cười :� Hơn nữa, em chỉ có thể làm cho cô ấy thế thôi. �
Thực ra đã làm cho cô ấy rất nhiều rồi nhưng vẫn thấy chưa đủ, bởi vì Lục Song biết rằng dù có làm cho cô ấy nhiều hơn thế thì cũng ko bằng một câu nói , thậm chí một ánh mắt của Hứa Chi Hằng.
Cố gắng hết sức vì cô ấy, hi vọng có thể để lại dấu ấn trong lòng cô ấy, nhưng dù có nhiều dấu ấn đến đâu cũng ko sánh được vết thương ăn sâu vào tim ấy.
Dù cho mình có ở bên cô ấy vào lúc cô ấy cần sự quan tâm nhất, dì cho mình có giúp cô ấy giải quyết những khó khăn vào lúc cô ấy cần sự giúp đỡ nhất thì người mà cô ấy nghĩ đến, nhớ đến vẫn là Hứa Chi Hằng.
Đối với Vệ Nam, sự tồn tại của Hứa Chi Hằng ko gì có thể thay thế được, Lục Song ko hi vọng cô ấy có thể xoá hết những kí ức về anh ta, chỉ mong mình có thể khiến cô ấy khắc cốt ghi tâm, như vậy là đủ.