Ốc Sên Chạy
Chương 39 : Mãi mãi giữ lời hứa
Ngày đăng: 16:22 18/04/20
Khi quay về, Vệ Nam nghe thấy tiếng bàn luận trong phòng.
Hình như là Phí Đằng và Nguyên Nguyên đang nói về chuyện hôm qua. Nguyên Nguyên thay đổi hoàn toàn cách nhìn về Tô Mẫn Mẫn, khi nhắc đến cô ấy, không còn giọng điệu châm biếm như trước kia nữa.
“Tô Mẫn Mẫn thật ngốc. Em nhìn mà thấy không nhẫn tâm. Rốt cuộc Hứa Chi Hằng có gì tốt chứ. Em chẳng nhìn ra được điểm gì tốt cả”.
Phí Đằng lạnh lùng nói: “Bạn gái đi một mình về quê, lại còn nói bao nhiêu điều tốt đẹp về anh ta trước mặt bà mình. Anh ta cũng tốt gớm, chẳng thấy bóng dáng đâu. Anh coi thường một thằng đàn ông như nó. Ngay cả điều tối thiểu như thế này cũng không làm được”.
Nguyên Nguyên cười: “Hứa Chi Hằng không phải là bạn trai của Tô Mẫn Mẫn. Tô Mẫn Mẫn á, chỉ yêu đơn phương thôi. Haizz, con gái không nên hết mình vì tình yêu như thế, nếu không sẽ khiến mình trở nên hèn mọn, ai nhìn cũng thấy đáng thương”.
Thấy hai người tiếp tục bàn luận, Vệ Nam quay người bước đi.
Đêm đã về khuya, mặt trăng tròn lơ lửng trên không trung dần bị mây đen che khuất.
Bỗng nhiên, một vệt chớp dài xe ngang bầu trời, sấm giật đùng đùng, trời mưa ào ào như trút nước.
Mưa bão mùa hè đến cũng thật nhanh. Tuy Vệ Nam có thói quen mang ô khi đi ra ngoài nhưng dưới trời mưa giông xối xả này, ô cũng chẳng có tác dụng gì. Ô nhanh chóng bị gió lật ngược, cuốn bay đi xa, chỉ còn lại tay cầm và cái khung đáng thương. Vệ Nam bị ngấm nước mưa, ướt như chuột lột. Cô đành phải gặp khung ô trơi trọi lại rồi co cẳng chạy về chỗ ở.
Đường ở làng quên đầy bùn đất, hủm hố, mưa to xối xả khiến bùn đất nhầy nhụa, khó nhìn rõ đâu là đường, đâu là hố. Vệ Nam chạy thục mạng, đến chỗ rẽ, không may trượt chân rơi thẳng xuống hồ nước.
Cùng với tiếng “tũm” vang trời, Vệ Nam thấy người mình ngập trong hồ nước.
Mưa càng lúc càng to, Vệ Nam chỉ thấy chóng mặt, mọi thứ trước mắt đều trở nên thật mơ hồ, nước không ngừng chảy vào miệng, trong lúc vùng vẫy, cảm giác như có lực lượng to lớn đang kéo mình xuống sâu hơn.
Hai tay cố hết sức đập đập trên mặt nước, nước chảy vào miệng càng ngày càng nhiều, cảm giác tức ngực, khó thở ngày càng dữ dội hơn. Dần dần vùng vẫy cũng yếu đi, nỗi sự hãi và tuyệt vọng trào dâng trong lòng.
Có phải mình sắp chết rồi không?
Vệ Nam thầm nghĩ.
Có lẽ vì sắp chết nên đầu óc mới tỉnh táo như thế.
Trong hồ nước đục ngầu, trước mắt hiện lên một bức tranh giống như những thước phim lướt qua trong đầu, dường như đang nhớ lại quãng thời gian hơn hai mươi năm qua.
Hồi nhỏ học bơi suýt thì chết đuối, anh trai lôi lên bờ như lôi một con gà, từ đó đến nay cứ nhìn thấy nước là sợ.
Tình cảm ấy mình đã khắc cốt ghi tâm.
Nhưng những ngày tháng ấy không thể kéo dài.
Thực ra, vào khoảnh khắc sắp chết đuối, người mà Vệ Nam nghĩ đến nhiều nhất là Lục Song.
Người con trai luôn ở bên mình, làm rất nhiều việc vì mình. Người con trai luôn mỉm cười đứng bên mình, che gió che mưa cho mình. Người con trai đã ở bên cạnh mình khi mẹ Kỳ Quyên mất mà không kêu ca nửa lời, người con trai đã đi cùng mình sang Mỹ khi Tiêu Tinh kết hôn mà không chút do dự.
Trái tim con người không phải là sắt đá, anh ấy đối xử với mình như vậy, sao mình có thể không rung động được?
Chỉ có điều luôn luôn kìm nén cảm xúc trong lòng, dồn mình đến góc chết, ngày ngày dày vò mình trong thế giởi ảo do Hứa Chi Hằng tạo ra. Vì vậy đã không để ý đến Lục Song, đến tận bây giờ, khi đối mặt giữa sự sống và cái chết, bỗng nhận ra rằng – thực ra có một câu nói quan trọng mình vẫn chưa nói với anh ấy. Và mười năm, hai mươi năm và nhiều nhiều năm về sau đều muốn ở bên anh ấy.
Lúc ấy mới phát hiện thì ra khi ở bên Lục Song mình lại thấy bình yên đến thế, bởi anh ấy đã chạm vào sợi dây ở tận sâu trong đáy lòng, chỉ vì quá cố chấp, quá để ý đến những chuyện vụt vặt nên mới không nhận ra điều ấy.
Mình của quá khứ và Hứa Chi Hằng, tình yêu ngây thơ trong sáng và quãng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi cuối cùng cũng không thể sánh bước bên nhau suốt đời. Chỉ có thể thích hợp để nhớ lại, chỉ có thể giữ trong ký ức.
Tô Mẫn Mẫn nói, yêu Vệ Nam là điều vui vẻ nhất trong cuộc đời Hứa Chi Hằng.
Thực ra cô ấy đã nói sai, điều vui vẻ nhất trong cuộc đời con người không phải là nhớ lại những gì đã có mà là trân trọng những gì đang có.
Niềm vui hiện tại sẽ dần che lấp niềm vui trong quá khứ.
Bởi vì con người nên hướng về phía trước.
Đợt khám chữa bệnh từ thiện nhanh chóng kết thúc, vào một buổi sáng đẹp trời, mọi người cùng lên đường về nhà.
Dân làng đến tạm biệt, cho mọi người rất nhiều hải sản mà mình bắt được. Vệ Nam được một bà lão tặng cho một cái hầu bao nhỏ do chính tay bà làm, hình chú thỏ trắng con đáng yêu, miệng ngậm củ cà rốt, trông giống y như thật.
Nhìn mảnh đất chỉ dừng chân hơn một tháng, nhìn khuôn mặt rạng rỡ của người dân, Vệ Nam xúc động mỉm cười. Tiếng nhạc vui vẻ vang lên, chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Bên ngoài cửa sổ, mặt trời cũng bắt đầu lên cao, đỏ rực một vùng trời.
Buổi sáng trong lành và tươi đẹp thế này sẽ còn rất nhiều.
Chúng ta vẫn còn trẻ như vậy, vì sao phải lãng phí thời gian và tinh thần vào những chuyện đã qua?