Ốc Sên Chạy
Chương 6 : Mùa hè năm ấy
Ngày đăng: 16:22 18/04/20
Vệ Nam nhấc điện thoại trong phòng ngủ nhấn số của anh trai.
“Alô, bố, mẹ hay em gái đấy ạ?” Mỗi lần nhấc điện thoại nhà gọi đến, anh Vệ Đằng đều nói câu ấy.
“Em đây, anh đang làm gì đấy?”
“Em gái à, anh đang phối hợp với Lục Song chơi Đột kích, sao em dậy sớm thế? Mặt trời mọc ở đằng tây à?”
Vệ Nam im lặng một lúc rồi nói: “Hôm qua em uống say, hôm nay vẫn còn phấn khích nên dậy sớm. Anh cũng máu phết nhỉ, mới sáng sớm ra mà đã đột kích rồi”.
“Hả? Em nói gì? Em uống rượu say? Em dám uống rượu say à, con gái con đứa… .”
“Thôi thôi em xin anh, mẹ vừa ca cẩm một hồi rồi. Có Lục Song đi cùng mà. Em không sao cả, anh yên tâm”.
Vệ Đằng thở phào: “Vậy thì tốt. Thế nào, Lục Song được đấy chứ? Đẹp trai lại cao ráo, phong độ, lễ phép. Nó học phần mềm, rất giỏi, chỉ cần ném một con virus là có thể làm cho máy tính của em đi đời nhà ma luôn. Quan trọng là nó chưa có bạn gái. Thực ra nó vẫn chưa chính thức tìm hiểu ai. Haha, em mà với nó thì coi như là mối tình đầu rồi của nó rồi. Cố lên nhé!”
Đợi anh trai nói xong, Vệ Nam nói: “Anh, nếu vượt qua không gian về thời cổ đại thì anh sẽ biến thành ai nhỉ?”
Vệ Đằng nghĩ một lúc: “Anh á? Tướng quân chinh chiến bốn phương? Hoàng đế? Thư sinh thanh bạch?”
Vệ Nam im lặng một lúc rồi mỉm cười: “Nói cho anh biết câu trả lời này: Anh rất thích hợp làm tú bà ở lầu xanh, Lục Song là hoa khôi trong lầu xanh của anh, được anh ba hoa chích chòe, hết lời ca ngợi”.
“Phải khâu cái mồm của em lại mới được”. Vệ Đằng bị chọc tức, một lúc sau mới thở dài: “Em thật là, anh giới thiệu bạn trai cho em chẳng qua là muốn tốt cho em. Sau này không ai người ta đến rước bố mẹ lại chẳng đến chỗ mai mối tìm chồng cho, lúc ấy thì nằm ở nhà mà khóc”.
Vệ Nam cười, bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Anh, hôm qua em gặp Hứa Chi Hằng”.
“Hả? Hứa Chi Hằng là ai cơ… .”
“Anh đừng giả vờ nữa, Lục Song đã nói cho em biết rồi. Chẳng phải là luật sư Tiêu Phàm điều tra anh ta mới bảo anh bảo vệ em sao?”
Vệ Đằng im lặng một lúc: “Haha, Hứa Chi Hằng, uh, em gặp rồi thì sao?”
Vệ Nam thản nhiên nói: “Cậu ta có bạn gái mới rồi, hơn nữa lại còn sống thử. Bạn gái có thai, cậu ta sắp được làm bố rồi. Tuy em và cậu ta đã từng yêu nhau nhưng chỉ trong một tháng rồi chia tay. Bây giờ chuyện của cậu ta chẳng liên quan gì đến em cả. Anh yên tâm”.
Vệ Đằng thở phào: “Vậy thì tốt”.
“Anh… ..Họ điều tra vụ án gì vậy?”
“À, vụ án hình sự”.
“Hứa Chi Hằng giết người à?” Dù Vệ Nam cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn run run.
“Chuyện ấy anh nói em cũng không hiểu được đâu, tóm lại là… bọn lưu… à, bọn nó đánh nhau, làm thương một cô gái vô tội. Nhà cô gái ấy rất “cơ cấu”, mời luật sư nổi tiếng kiện. Khi điều tra vụ án thì thấy có dính dáng đến Hứa Chi Hằng, chắc là đàn em của bố nó làm. Cụ thể thế nào đang điều tra. Em gái ngoan của anh đừng quan tâm đến chuyện này nhé, biết chưa?”
Nhìn thấy hai người, Tiêu Tinh khẽ mỉm cười. Nụ cười ngây thơ, thuần khiết giống hệt lần đầu gặp ở phòng mỹ thuật, ẩn chứa nỗi đau xót khó có thể nhận ra được.
“Chúng mày đến rồi à, không chịu nghe lời gì cả, tao nói đừng đến tiễn rồi cơ mà”.
Đáp lại cô ấy là cái ôm thật chặt, thật chặt và câu nói: “Mày nhất định phải giữ gìn sức khỏe? Chú ý chăm sóc bản thân, biết chưa?”
Tiêu Tinh gật đầu: “Chúng mày cũng thế nhé”.
Cái ôm chặt đến đau người, sau đó – quay người, đi xa.
Cửa tự động đóng lại, che khuất dáng người mảnh mai, cô đơn. Nhìn qua tấm kính lớn, một chiếc máy bay từ từ cất cánh, biến mất trong không trung.
Vệ Nam và Kỳ Quyên ở lại sân bay rất lâu, lâu đến nỗi quên cả thời gian, dường như không nỡ rời đi.
Lúc về, hai người cùng đi một chiếc taxi.
Kỳ Quyên nói: “Tao đến văn phòng luật Thời Đại phỏng vấn, trúng tuyển rồi, học kỳ sau đến đấy thực tập, sau khi bảo vệ luận văn tốt nghiệp, về trường nhận bằng sẽ đến đó làm việc chính thức. Chắc không có nhiều thời gian gặp nhau rồi”.
Vệ Nam khẽ cười: “Làm luật sư rồi tháng lương đầu tiên phải mời tao ăn cơm đấy nhé, biết chưa? Tao sẽ đến khách sạn ăn hết nửa tháng lương của mày”.
Kỳ quyên cười: “Dĩ nhiên rồi, chỉ cần mày ăn được hết thì vô tư”, ngừng một lát rồi nói tiếp: “Tao nghe nói kỳ thi tổng hợp của trường Y chúng mày rất dã man. Mày cố gắng bám trụ nhé”.
“Yên tâm, có nhiều người cùng chết lắm, sợ gì”.
Cuối cùng kỳ nghỉ cũng kết thúc, mùa hè nóng nực vẫn tiếp diễn.
Miền Nam không có bốn mùa rõ rệt, dường như chỉ có hai mùa, mùa hè nóng nực và mùa đông giá lạnh. Mùa hè nắng nóng như thiêu như đốt chiếm nhiều hơn, vì vậy dường như mùa hè này rất dài. Dài đến nỗi rất lâu sau đó, mỗi khi nhớ lại, nó là một phần dài nhất trong hồi ức của Vệ Nam.
Mùa hè năm ấy có quá nhiều quá nhiều thứ đè nặng lên vai họ. Những tháng ngày thuần khiết ấy, giống như nốt nhạc phá cách trong bản nhạc, đánh dấu chấm hết không hoàn hảo cho đoạn cao trào.
Tốt nghiệp, thất tình, bạn bè xa cách.
Nhập học, thi cử, bước chân vào đời.
Cuộc sống là một vòng luẩn quẩn, có người bước ra, có người đi vào. Một câu chuyện kết thúc, một câu chuyện mới bắt đầu.
Mãi mãi phức tạp và náo nhiệt như vậy.
Nhưng không vì sự ra đi của một người nào đó mà ngừng chuyển động.
Huống chi, người ra đi ấy lại là người mà tất cả đều khinh thường.