Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế
Chương 45 : Tiến sĩ hạ
Ngày đăng: 09:41 18/04/20
Bọn người áođen sau khi bắt các bé đi thì chúng nhảy lên hai xe ô tô khác chạy đến một căn nhà khác cách đó khoảng năm dãy phố. Ngoài ra chúng còn cư ra hai xe ô tô khác nhằm đánh lạc hướng những người khác.
Bên trong căn nhà này có rất nhiều người, bọn chúng sau khi thả các bé xuống đất thì không lo lắng các bé tỉnh lại cho nên chúng kéonhau vàomột căn phòng khác để họp bàn. Cho nên chúng không biết rằng các bé không hề hôn mê như chúng nghĩ.
-Giờ chúng ta làm gì đây?
Ngọc Âu hỏi.
-Theo kế hoạch mà hôm qua mẹ đã nói thôi
Ngọc Thần nói.
-Suỵt, có người đang đến đây.
Các bé nghe thấy tiếng cảnh báocủa Ngọc Diên thì nhanh giả vờ hôn mê như lúc nãy.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, sau đó họ dừng lại trước mặt mấy đứa bé đang nằm. có khoảng năm người đàn ông. Người đàn ông dẫn đầu cũng chính là Ngọc Chính lên tiếng hỏi:
-Chỉ có bảy đứa thôi sao? Sao không bắt thêm hai đứa kia nữa.
-Xin lỗi ông chủ, tôi cứ nghĩ chỉ cần bắt mấy đứa này là được cho nên…
-Được rồi, trông chừng bọn chúng cho tốt, đừng để bọn nó tỉnh, chúng không phải dạng yêu ớt gì đâu.
Giọng trẻ con vanglên, các bé đã tự giải thoát cho mình chỉ trong tích tắc, nhưng người bé các bé đều chết dưới chân không thể nhúc nhích được.
-Các ngươi…
Bọn chúng tỏ ra lo sợ cực kỳ, dùng súng và tất cả vũ khí trong tay giơ lên đều nhằm về phía các bé.
Gào…………….gào…….
Hú……………….hú……………
Tiếng kếu thét của hai con thú vang lên, nhanh như chớp chúng lao vàobọn người kia, tiếng kêu gàothảm thiết vang lên. Ngô Chính và tiến sĩ Hạ rõ tình hình định chạy trốn nhưng làm sao hai người có thể chạ trốn khi mà đã làm những việc này kia chứ.Dây leo mà Ngọc Hàn và Ngọc Ân đã sớm chế trụ được hai người, hai người không bị hút máu đến chết nhưng lại được chứng kiến thảm trạng của những kẻ khác.
Tài năng của các anh và các bé đều được phô diễn hết sức và những kẻ được chứng kiến sẽ hối hận khi đã dám bắt cóc và nhục mạ mẹ bé. Ai nhìn thấy cảnh này sẽ đều không nghĩ rằng các bé chỉ mới năm tuổi đâu mà là tử thần từ địa nục tới. nàng chỉ đứng phái ngoài mà không động một chút tay chân nào. Thiên Quân đã sớm đi vàotòa nhà bắt những kẻ liên quan lôi ra ngoài này.
Chỉ một lúc thôi mà máu và xác chết phơi đầy đất, những người khác chứng kiến đều lạnh cả sống lung và không dám chống trả lại. những người đầu hàng đều được sống nhưng hình phạt của họ sẽ không nhẹ nhàng chút nàovì dám phản bội.
Cuộc chiến kết thúc nhanh chóng, Ngọc Chính sắc mặt đã sớm trắng bệch vì sợ hãi, tiến sĩ Hạ thì đã sớm ngất đi rồi.
Kẻ có tội sẽ sớm được phán quyết xứng đáng.