[Dịch]Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế

Chương 23 : Chuẩn bị tinh thần gặp mặt.

Ngày đăng: 11:44 06/09/19

Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần mọi người lại phấn chấn như thường. hôm nay mọi người quyết định chạy nhanh để bắt kịp đoàn xe lớn phía trước. Hơn mười chiếc xe và trên 50 người tuy không phải là đông nhưng cũng là một đoàn đội không nhỏ. Sau những cuộc chiến trên đường,mọi người trở nên gắn kết với nhau hơn. Họ coi nhau như một gia đình không bao giờ vì một miếng ăn, nước uống và xe hết xăng mà bỏ rơi người khác. Họ sẵn sàng nhìn nhượng nhau, thanh niên nhường người già, người già lại nhường trẻ em. Họ phải giành giật mạng sống từng giờ, từng ngày nhưng họ không bao giờ hết hy vọng bởi vì thủ lĩnh của bọn họ là anh hùng. Cô gái đó chứng tỏ sức mạnh cho mọi người thấy, không ai là vô dụng cả, ai cũng có ích của mình. Họ coi cô là một tồn tại phi thường trong đoàn đội này, có cô thì chắc chắn mọi người sẽ còn sống. Những người mẹ trong đoàn luôn nói với con của họ rằng: “thủ lĩnh của chúng ta là người mẹ, người đã cho các con một mạng sống mới mà các con không bao giờ được quên, được phản bội.” Trên đường có một vài tang thi du đãng nhưng được các dị năng giả nhanh chóng giả quyết, họ không có thời gian để luyện tập với những thứ này. Hôm này hành trình của đoàn xe bắt buộc phải đuổi kịp đàn xe lớn, bữa trưa cũng phải giải quyết trên xe, ai nấy đều mệt mỏi nhưng không có nửa lời oán than. ************************************ Từ sáng nay, Ngọc Thần, Ngọc Diên, Ngọc Triệt, Ngọc Ân đã cưỡi hai con thú chạy lên trước “gọi là thằm dò tình hình.” Thiên Di mới đầu cũng không đồng ý để 4 bé đi nhưng các bé dùng đủ mọi chiêu trò, cam kết đảm bảo an toàn, đánh không thắng thì chạy mới được cho đi. Còn Ngọc Âu và Ngọc Chi rất bất mãn vì không được đi với các anh chị nhưng không chiến thắng được uy quyền nên đành cam chịu. Ngọc Triệt tỏ ra rất ngoan ngoan nên được mẹ thưởng cho. Tiểu Nghị nhìn rất hâm mộ nhưng bé không ghen tỵ đâu nhé, chỉ cần bé ngoan ngoãn là mẹ và đều khen bé cả đó nha. Trong xe mỗi người một tâm trạng khác nhau. Trái ngược với sự hứng khởi của các bé thì đối với Thiên Di thì đó là sự hoang mang. Nàng kiếp trước là người cô đơn, không có thất tình luc dục, đối với mọi sự vật xung quanh chỉ là lạnh nhạt mà thôi. Nàng sống chỉ biết tu luyện và tu luyện mà thôi. Nhưng ở kiếp nay nàng đã có những bảo bối của riêng mình, các con ngoan ngoãn, em trai đáng yêu nên nàng sẽ cố gắng giữ gìn những thứ mà mình đang có. Đối với những người đàn ông được gọi là baba của các bé nàng đã từng gặp qua một lần khi các bảo bảo được ba tuổi nhưng đó chỉ là sự lướt qua của những người dưng gặp nhau cũng không khiến nàng nhớ mãi không quên. Sau đó nàng vội vàng chuẩn bị mạt thế và chiến đấu giành giật trong mạt thế này nên không còn thời gian suy nghĩ đến bọn họ nữa. Nhưng đến bây giờ khi sắp gặp mặt bọn họ với tư cách là một người mẹ thì nàng cũng không biết tỏ thái độ như thế nào nữa. Thôi không suy nghĩ nữa, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Còn đối với Trần Vân Yên thì chẳng có gì để hai mẹ con cô quan tâm cả, đối với đoàn xe phía trước không có người thân của cô. Với cô chỉ có tiểu Nghị là bảo bối của cô, còn Thiên Di và các bé là ân nhân cứu mạng, là người cho cô và con một cuộc sống mới. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rời khỏi đoàn đội này. Còn đối với Trình Hải thì anh rất vui mừng vì sắp được gặp người thân nhất của mình. Anh hy vọng mẹ và em gái mình còn sống. Buổi trưa ánh nắng gay gắt, không có một con tang thi nào có thể chịu được với cường độ ánh nắng mặt trời gay gắt này nên mọi người cũng đỡ mệt vì phải xuống xe xử lý tang thi. Đây là một con đường quốc lộ để đi chắc chắn phải đi xuống phía nam. Đây chỉ là vùng giáp ranh của phía bắc và phía nam. Hiện giờ tang thi cũng đã bắt đầu tiến hóa, chúng cũng đã có những dị năng như con người. So với động vật thì chúng yếu hơn nhưng lại khó giải quyết khi mà chúng đã tiến hóa. Sức bền của cơ thể chúng cao hơn, vận động cũng trở nên linh hoạt hơn. Quan trọng hơn cả là chúng đã bắt đầu tụ tập để tạo thành bầy đàn để tấn công con người. mạt thế càng ngày càng trở nên khóc liệt. Đây một cuộc đào thải của thiên nhiên đối với những gì con người đã gây ra.