Ôn Mộc Thành Lâm

Chương 17 :

Ngày đăng: 04:22 19/04/20


Ôn Mộc không dám hỏi Cố Thành Lâm tại sao lại hôn mình, cậu sợ Cố Thành Lâm trả lời “Tôi đang báo thù đó, dù sao lần trước cậu cũng đã cưỡng hôn tôi.”



Cậu nghĩ Cố Thành Lâm chín mươi chín phần trăm sẽ nói như vậy, cho nên cậu giữ im lặng, còn có thể cho là hai bên tình nguyện.



Khoảng cách giữa hai thành nam bắc vô cùng xa, không phải chui qua mấy cái ngõ hẻm là tới, Ôn Mộc đi theo sau Cố Thành Lâm, thứ đầu tiên nghĩ đến là: “Xa như vậy cậu tới đây thế nào?”



“Ngồi xe buýt.” Tuy rằng say xe, nhưng mà không tránh được, một ngày một lần là đủ lắm rồi.



Ôn Mộc đi nhanh mấy bước, sóng vai cùng anh: “Sau này mỗi ngày tớ dậy sớm một chút, đưa cậu đến đây nhé?”



“Xe đạp?” Cố Thành Lâm hỏi.



“Ừm.”



“Biết bao nhiêu cây số không?”



“Vậy làm sao bây giờ?” Ôn Mộc nghĩ, đúng là xa thật, “Vậy tớ mua một chiếc xe máy chở cậu đi nhé?”



“Cậu biết lái?”



“Tớ không biết… Nhưng tớ học được mà.” Ôn Mộc suốt cả đường đi đều nghĩ cách, cúi đầu, mím lấy đôi môi mới vừa bị hôn đến đỏ bừng, nhưng qua nửa ngày, cậu không những không nghĩ ra cách nào mà khóe miệng cứ cong cong lên khó giải thích nổi. echkidieu2029.wordpress.com



Cố Thành Lâm cầm lọ hoa, liếc mắt nhìn Ôn Mộc không ngừng run rẩy, “Này” một tiếng: “Cậu làm gì vậy?”



“Không làm gì hết.” Giọng nói Ôn Mộc có chút kỳ lạ.



“Cười cái gì?” Cố Thành Lâm dừng bước lại, chặn trước người Ôn Mộc.



“Tớ chỉ là muốn cười thôi.” Ôn Mộc ngẩng đầu, đôi mắt cong cong theo sát Cố Thành Lâm, giải thích hành vi của chính mình, “Người, người tớ yêu hôn tớ, tớ còn không được cười à.” Cậu cũng cảm thấy bản thân kỳ quái, ánh mắt né tránh nhìn sang một bên, “Tớ cứ muốn cười đấy.”


“Đương nhiên.” Cố Thành Lâm cầm mũ bảo hiểm hỏi ngược lại, “Cậu muốn học à?”



Ôn Mộc vội vàng gật đầu.



“Sao lại muốn học?” Cố Thành Lâm biết rõ còn hỏi.



“Học xong sẽ chở cậu đi làm.” Ôn Mộc nghiêm túc nói.



Cố Thành Lâm rất hài lòng với câu trả lời này, ném cho cậu một cái mũ khác: “Trước tiên dạy cậu một tiếng đồng hồ.”



“Được!” Ôn Mộc đội nón lên, ngồi vào phía sau, yên sau hơi nghiêng về phía trước, Ôn Mộc ổn định chỗ ngồi, nghĩ một hồi, lại hỏi, “Có thể ôm eo không?”



“Cậu muốn ngã xuống à?”



Ôn Mộc đột nhiên lắc đầu: “Không muốn.”



“Không muốn còn hỏi?” Cố Thành Lâm cảm thấy cậu hỏi câu này ngớ ngẩn thật.



Ôn Mộc nhếch môi cười, cánh tay vòng qua hông anh, cảm giác giống như tối hôm qua, rất cứng cáp, đường nét rõ ràng.



Xe gắn máy chạy ra khỏi con hẻm, tiếng nổ máy cũng không dễ nghe, rẽ vào một con đường rậm rạp cây cối thưa dân, rồi lại chạy thẳng, Ôn Mộc cũng không biết Cố Thành Lâm đi đâu, nhưng dù là nơi nào, cậu cũng bằng lòng đi theo, xa là chân trời góc biển, gần chính là ngay tại đây.



“Cố Thành Lâm!” Ôn Mộc nằm úp sấp lên người anh, lớn tiếng nói bên tai anh.



“Nói.”



“Hình như hôm nay tớ lại thích cậu hơn rồi!”



Cố Thành Lâm vẫn nhìn thẳng phía trước, nghe cậu nói xong, đáp một tiếng: “Biết rồi.”