Ôn Mộc Thành Lâm

Chương 2 :

Ngày đăng: 04:22 19/04/20


Ngày thứ hai, Ôn Mộc ngủ một giấc đến bốn giờ chiều, cậu rất ít khi thức đêm, vô cùng buồn ngủ, mở mắt lấy điện thoại di động nhìn thời gian, hơi hoảng hốt, tỉnh táo năm phút đồng hồ rồi xuống giường rửa mặt.



Ôn Mộc đang chậm rãi đánh răng, đột nhiên lại nhớ tới điều gì đó liền đẩy nhanh tốc độ, lau mặt sạch sẽ chạy ra ngoài.



Bình thường trong ngành dịch vụ trước khi làm việc đều có mười phút họp, Ôn Mộc hôm nay đứng ở trong đội ngũ nhân viên, muốn tìm kiếm bóng hình quen thuộc.



Nhưng không có, buổi họp ngày hôm qua cũng không có, nếu không thì không phải đến lúc bị giục đơn Ôn Mộc mới phát hiện. Là đến muộn sao? Nói mới nhớ, Cố Thành Lâm khi đi học cũng hầu như là đến muộn, tuy rằng thành tích rất tốt, nhưng vẫn là một học sinh hư.



Quy trình công việc của Ôn Mộc chủ yếu là giúp Đại Lưu lấy đá lấy rượu, những lúc không bận rộn Đại Lưu sẽ dạy cậu pha chế rượu và nhận biết rượu.



Đợi một buổi tối cũng chưa thấy Cố Thành Lâm, Ôn Mộc hoài nghi ngày hôm qua do bản thân mình hoa mắt.



“Lúc lắc phải chú ý dùng sức, phải dung hợp tất cả nguyên liệu, như vậy mùi vị mới thơm ngon được.” Đại Lưu nói đưa bình lắc cho Ôn Mộc, “Thử xem.”



Ôn Mộc nhận lấy, đầu tiên là lắc bằng một tay, Đại Lưu nói lực chưa đủ, cậu liền dùng cả hai tay, đá lẫn vào rượu va chạm vào bình inox, không thể không nói, âm thanh rất dễ nghe, mãi đến khi Đại Lưu nói được rồi mới thả tay xuống, Ôn Mộc đang muốn thỉnh giáo Đại Lưu, đột nhiên nghe tiếng gầm giận dữ phá tan tiếng nhạc ầm ĩ, vọt vào lỗ tai cậu.



“Mày là cái thá gì?!”



Ôn Mộc và Đại Lưu đồng thời ngẩng đầu, cách đó không xa bên cạnh sân khấu có một người phục vụ, người khách gào thét đang mắng người kia, sau đó cầm ly rượu lên, hất hỗn hợp đá lẫn rượu vào mặt anh.



Ôn Mộc đứng xa nhưng vẫn có thể thấy rõ, người kia đúng là Cố Thành Lâm mà cậu đã tìm cả một buổi tối.



Cậu run lên một cái, cầm lấy khăn mặt trên quầy bar định chạy đến, Đại Lưu kéo cậu lại: “Đừng tham gia trò vui.”
“Rầm ——” một tiếng, chai bia vỡ nát, màu lúa mạch của bia trộn với máu của gã từ đỉnh đầu chảy xuống, người khách bị đánh liền tỉnh táo: “Con mẹ mày! Ui da ——” nói còn chưa dứt lời, lại thêm một tiếng ngắn ngủi gào lên đau đớn, bụng đau nhức, thiếu chút nôn cả mật, cô gái thấy Cố Thành Lâm xuống tay, rít gào kêu cứu, quản lý Trần dẫn theo người vội vã từ cửa chính vòng qua, chỉ thấy Cố Thành Lâm đập từng cú một vào vị khách say xỉn kia.



“Cố Thành Lâm!” Quản lý Trần chay nhanh tới trước kéo lại, đỏ mắt lên mắng, “Con mẹ mày lại gây chuyện cho tao!”



Cố Thành Lâm buông cổ áo gã ra, ném người xuống đất: “Tôi không động thủ trong quán, cũng không có mặc đồng phục.”



“Mày!” Quản lý Trần nhanh chóng cúi đầu quan sát gã sâu rượu bị đánh máu me đầy mặt, nói với cấp dưới đi theo: “Nhanh chóng đưa đến bệnh viện.” lại mắng Cố Thành Lâm: “Tiền thuốc thang tự mày trả! Để tao xem mày chừng nào thì có thể tích đủ tiền học đại học.”



Quản lý Trần thu dọn tàn cục, đột nhiên nhìn thấy Ôn Mộc đứng ở lối đi nhân viên, nghĩ thầm tiêu rồi, đây là cháu trai của ông chủ.



Quản lý Trần nghiến răng nghiến lợi: “Mày tức chết tao!” Ngoài miệng nói vậy, vẫn đi nhanh lên đến bên cạnh Ôn Mộc, “Chuyện này, cậu Ôn.”



Ôn Mộc vội vàng lắc đầu: “Anh Trần, gọi em Ôn Mộc là được.”



“Được, Ôn Mộc, em mới vừa tới làm đã phải để em thấy mấy chuyện này, Cố Thành Lâm là nhân viên của quán chúng ta cậu ta đánh khách việc này anh sẽ trừ lương cậu ta, cũng sẽ bảo cậu ta chịu trách nhiệm, có thể đừng để Ôn tổng biết…”



“Là gã kia chọc Cố Thành Lâm trước.” Ôn Mộc nói.



“Hả?”



“Là gã hất rượu vào người Cố Thành Lâm trước, không phải lỗi của Cố Thành Lâm.”