Ôn Mộc Thành Lâm
Chương 23 :
Ngày đăng: 04:22 19/04/20
Hiện trường lặng im vài giây, ngay sau đó các thành viên ban nhạc cũng nhiệt tình vỗ tay, bầu không khí lại một lần nữa sôi động hơn, Hồ Tu chậc lưỡi: Tình yêu thật đúng là vĩ đại, nó không chỉ khiến con người ta mù quáng, mà còn có thể khiến người ta bị điếc.
Tiệc mừng kết thúc, Ôn Mộc không ở lại, cầm chìa khóa nhà Cố Thành Lâm chạy về, cậu có chuyện quan trọng phải làm, đó chính là ghép giường.
Đồ vật trong nhà để rất tùy tiện, mấy miếng ván gỗ vẫn còn để trên giá sắt, Ôn Mộc tuy rằng chưa từng làm việc nặng, nhưng dù gì cũng là con trai, kéo đồ đi cũng không quá khó.
Trước tiên cậu dọn dẹp giường chiếu bên phòng Cố Thành Lâm, drap trải giường và gối đặt hết lên bàn, lúc nhấc đệm lên, nhìn thấy trên ván có một tấm hình, trong hình có ba người, một cô gái xinh đẹp tóc dài xõa vai mặc quần dài họa tiết hoa nhỏ, áo màu xanh nhạt, cánh tay thì quàng vào tay một người đàn ông nho nhã, phía trước là một đứa nhỏ chừng mười tuổi, cười tươi lộ một hàm răng trắng rất vui vẻ.
Cố Thành Lâm… cũng có thể cười rực rỡ như vậy sao? Ôn Mộc nhìn sát bức ảnh, ngoài viền hơi ố vàng, hình như là bị cầm nắm rất nhiều lần, cậu chọt chọt gương mặt non nớt của Cố Thành Lâm, định đặt lại chỗ cũ, lại nhìn thấy ở cuối bức ảnh có dòng chữ màu vàng.
Một dòng chữ rất nắn nót: Cục cưng ngoan, hành lý đã dọn xong rồi, máy bay ba giờ rưỡi chiều đừng quên nhé, ba mẹ phải đi ra ngoài một lúc, nhớ ăn cơm trưa, chúng ta gặp nhau ở sân bay, chờ ba mẹ nhé ~
Ánh mắt Ôn Mộc dừng lại chốc lát liền ảm đạm, trên ảnh còn có vết mực bị nhòe đi, đây là bí mật của Cố Thành Lâm. Ôn Mộc để đệm lại vị trí cũ, chạy về phòng mình, kéo giường mình sang.
Loay hoay đến nửa đêm mới ghép hai cái giường lại thành một, Ôn Mộc rửa mặt sạch sẽ rồi lên giường ngủ, cậu nằm ở bên trái, thả gối Cố Thành Lâm ở bên phải. echkidieu2029.wordpress.com
Tắt đèn không nhìn thấy gì, tình cờ truyền đến tiếng vải ma sát, người trên giường đang di chuyển từng chút một vượt qua khe hở nhỏ, sau một phút Ôn Mộc hoàn toàn thắng lợi, thành công lăn lên gối Cố Thành Lâm, trong mũi thoang thoảng mùi thơm của xà phòng.
Một đêm ngủ ngon, sáng sớm còn chưa tỉnh dậy thì đã nghe thấy Ông Đinh Đinh khóc tan nát cõi lòng, trong miệng cứ oa oa.
“Trở về đi mà huhu…”
“Anh Ôn Mộc của con đi đâu rồi huhuhu…”
Ôn Mộc đột nhiên mở mắt ra, đạp lên dép lê tông cửa xông ra ngoài, Ông Đinh Đinh đang ngồi ở cửa nhà cậu gào khóc, bà Vương đang dỗ, vừa ngẩng đầu lên thấy Ôn Mộc chạy tới, vội vàng nói: “Đây nè đây nè, đừng khóc nữa.”
Những bước cụ thể đều đã hỏi bà Vương, chỉ thiếu điều tự mình cầm dao chiên xào nấu nướng thôi.
Ôn Mộc thề son sắt, dù nấu có tệ, cũng không thể tệ bằng giọng hát của mình, giơ tay chém xuống, vô cùng khí thế, cách dùng dao cũng không giỏi lắm, nhưng cũng không đến nỗi gọt không nổi một củ hành tây.
Không quá hai phút, Ôn Mộc phát hiện, cậu không gọt được thật, đôi mắt bị cay đến mức phải đi xối nước, Cố Thành Lâm dựa vào cửa bàng quan nói không nổi, Ôn Mộc không khống chế được giơ tay xoa xoa, ban đầu không cay lắm, giờ thành nước mắt dâng trào, mãi không ngừng được.
“Em đó!” Cố Thành Lâm chạy lên kéo tay cậu xuống.
Hai mắt Ôn Mộc mờ mịt, híp thành đường chỉ: “A…”
Cố Thành Lâm nói với Ông Đinh Đinh: “Đi lấy khăn mặt.” Sau đó kéo Ôn Mộc đi tới bên đầm nước: “Rửa tay trước.”
Ôn Mộc mở vòi nước, cọ rửa mùi vị trên tay, Ông Đinh Đinh chạy tới đưa khăn mặt, Cố Thành Lâm dùng nước lạnh thấm ướt rồi vắt khô, bảo Ôn Mộc ngẩng đầu.
Cảm giác nóng xót từ từ biến mất, khăn mặt mát lạnh rất thoải mái, Ôn Mộc hấp hấp cái mũi, chờ Cố Thành Lâm lấy tay ra miễn cưỡng có thể mở mắt được, lúc này vành mắt cậu đỏ au, cực kỳ giống như một đứa bị bắt nạt đến đáng thương, chỉ kiên trì được hai giây, nước mắt liền tiếp tục chảy xuống, Ôn Mộc được dạy bảo không dám lấy tay vò, chỉ có thể mặc cho Cố Thành Lâm dùng khăn mặt xoa cho cậu.
“Em đầu thai thành thứ ngu ngốc gì vậy.” Giọng nói mang theo ngập tràn ý cười. Ôn Mộc không phản bác, lập tức mở mắt ra, ngoại trừ lần đầu tiên cậu thấy Cố Thành Lâm trên tấm hình kia cười vui vẻ như vậy, giống như ánh nắng đột nhiên chiếu vào ngõ hẻm tịch mịch cô quạnh, chiếu lên sống lưng thẳng tắp của người thiếu niên.
“Choáng váng rồi?” Cố Thành Lâm hỏi.
Ôn Mộc nói: “Không có.”
“Còn đau không?” Vừa nói vừa nâng cổ tay lên, lại bị Ôn Mộc đột nhiên nắm lấy, cậu đỏ mắt, hơi khổ sở nói: “Cố Thành Lâm, anh cười rất đẹp, sau này, có thể cười nhiều hơn với em không?”