Ôn Mộc Thành Lâm

Chương 25 :

Ngày đăng: 04:22 19/04/20


Đường về nhà hơi rung xóc, Ôn Mộc lại còn mất tập trung, Cố Thành Lâm ghì chân trên đất, làm cậu dừng lại rồi hỏi: “Nghĩ gì thế?”



Ôn Mộc cúi thấp đầu, bước xuống xe: “Tối hôm qua chú Hai tới tìm em.”



Cố Thành Lâm nhíu nhíu mày: “Sau đó thì sao.”



“Chú phát hiện em lén lút chuyển ra ngoài ở.” Ôn Mộc thở dài: “Chú bảo em phải chuyển về chỗ cũ.”



Cố Thành Lâm đốt điếu thuốc: “Chỉ là chuyển về thôi à?”



“Ừm… Nhưng mà em không muốn, em không muốn chuyển, em muốn ở cùng với anh.” Ôn Mộc khổ não, định hỏi phải làm sao bây giờ.



Không nghĩ tới Cố Thành Lâm lại nói: “Còn có hơn nửa tháng đã đi học rồi, chuyển thì cứ chuyển thôi, nhưng em phải đi dỗ Ông Đinh Đinh kìa, em còn hứa với nó mười ngày nữa mới đi.”



“Nhưng mà…” Ôn Mộc hơi khổ sở: “Anh không hy vọng em ở lại sao?”



“Mười mấy ngày thôi mà.” Cố Thành Lâm không để tâm lắm.



“Nhưng em từng giây từng phút đều muốn ở cùng anh, chứ đừng nói mười mấy ngày.” Ôn Mộc nhỏ giọng nói: “Em không muốn đi.”



“Vậy em ở đó đi, đưa chìa khóa nhà cũ cho anh.”



Ôn Mộc nghe lời đưa cho anh, tâm tình vẫn khó chịu như cũ.



“Giường cỡ nào?” Cố Thành Lâm hỏi.



“Hai mét…”



“Được rồi.” Nói xong liền lên yên trước ngồi đạp xe đi, Ôn Mộc chớp mắt mấy cái vội vàng đuổi tới ngăn cản: “Anh làm gì đấy?”



Cố Thành Lâm đạp rất chậm: “Ngủ.”



“Ở, ở đâu?” Ôn Mộc chờ anh giảm tốc độ, vội vàng leo lên xe, ôm eo anh.



“Chỗ chung cư em thuê.”



Ôn Mộc ngơ ngác.



“Em có thể vì anh ngủ trong vũng bùn, tại sao anh lại không thể vì em mà thay đổi hoàn cảnh? Anh thấp kém hơn em à?” Cố Thành Lâm nói.




“Xạo ke.” Cố Thành Lâm nâng cằm cậu lên bắt cậu ngẩng đầu.



Ôn Mộc trừng mắt nhìn, kỹ năng diễn xuất hết sức gượng gạo: “Mắt em có côn trùng bay vào.”



Cố Thành Lâm nhìn một lát, hỏi: “Anh là côn trùng à?”



“Hả…”



“Trong mắt em chỉ có anh, làm gì có côn trùng?” Cố Thành Lâm cười nói.



Khóe mắt Ôn Mộc rưng rưng, vội vàng ôm eo anh vùi đầu vào.



Cố Thành Lâm hỏi: “Chú Hai em đến à?”



“Anh thấy rồi sao?”



“Anh ở dưới lầu nhìn thấy xe chú, hút một điếu thuốc mới lên.” Cố Thành Lâm vỗ vỗ lưng cậu.



“Xin lỗi…”



“Với anh mà xin lỗi cái gì?”



“Em chỉ muốn nói vậy thôi.” Ôn Mộc không biết giải thích thế nào.



“Tùy hứng thế à?” Giọng Cố Thành Lâm trầm thấp rất êm tai.



“Có được không? Có thể tùy hứng với anh không?”



“Đương nhiên có thể, không chỉ có thể tùy hứng với anh, còn có thể ôm anh khóc giống như con gái nữa.”



Ôn Mộc nhanh chóng chùi chùi đôi mắt: “Em không phải con gái.”



Cố Thành Lâm: “Vậy em là gì?”



Ôn Mộc: “Em là người đàn ông của anh.”



Cố Thành Lâm: “Ồ, lợi hại vậy sao.”