Ôn Mộc Thành Lâm
Chương 5 :
Ngày đăng: 04:22 19/04/20
Ôn Mộc mang theo túi nhựa, tay cậu nắm thật chặt, cùng Cố Thành Lâm đi vào gian phòng.
Gian phòng rất nhỏ, không có phân chia phòng khách phòng ngủ, một phòng vệ sinh nhỏ hẹp ở bên phải cửa ra vào, bên trong là một chiếc giường đơn, một cái bàn học và một tủ quần áo đơn giản.
Cũng không bẩn thỉu như con trai sống một mình, sạch sẽ lại gọn gàng, còn có một cánh cửa sổ tạo thêm ánh sáng.
Cố Thành Lâm không bảo Ôn Mộc ngồi, bởi vì cũng không có chỗ nào để ngồi, anh đi tới bên giường, xốc lên miếng vải đen che đồ, Ôn Mộc đi tới, nhìn thấy một dàn trống đã được dỡ ra.
“Cái này, chuyển xuống trước đi.” Cố Thành Lâm còn chưa cúi người xuống, liền nghe Ôn Mộc nói: “Đợi một chút.”
Cố Thành Lâm quay đầu nhìn cậu.
“Tay cậu có vết thương, tớ mua thuốc rồi, cậu băng bó lại trước đã.”
“Không cần.” Cố Thành Lâm liếc mắt nhìn vết thương, không đáng kể.
Ôn Mộc mím môi, dừng lại vài giây, nghĩ đến cái gì đột nhiên nói: “Vậy thôi, thuốc cũng không quá tốt, chỉ có hai mươi tệ, hiệu quả chắc cũng không cao.” Nói xong nhìn nhìn xung quanh, hình như là tìm trong phòng này có thùng rác hay không.
Cố Thành Lâm chộp lấy, vặn chai thuốc ra đổ bột thuốc vào vết thương do dao rạch.
Trong túi còn có băng gạc, thực ra không cần băng lại, thế nhưng Ôn Mộc mua đầy đủ quá, đến cả kéo nhỏ cũng mua rồi, lúc Cố Thành Lâm xoa thuốc cho mình, Ôn Mộc liền ở một bên cắt băng, Cố Thành Lâm thoa xong, Ôn Mộc đưa băng gạc lên: “Tớ băng giúp cậu.”
Ôn Mộc này, trong ấn tượng của Cố Thành Lâm chính là thích xen vào chuyện của người khác, trong mười tám năm ngắn ngủi của cuộc đời từng đụng phải rất nhiều người thích quản mấy chuyện vô bổ của anh, Ôn Mộc không đặc biệt gì.
A, cũng không phải không đặc biệt gì, lông mi rất dài, Cố Thành Lâm rũ mắt, trùng hợp nhìn thấy dáng vẻ Ôn Mộc nghiêm túc băng bó.
Cuối cùng còn ngây thơ buộc cái nơ con bướm, rất ấu trĩ.
Một chuyến qua lại, hai người chuyển dàn trống Hồ Tu ký gửi lên xe, giờ diễn là bốn giờ chiều, từ nhà Cố Thành Lâm trở lại quán bar đã ba giờ hai mươi. echkidieu2029.wordpress.com
Chiếc chìa khóa trả lại cho Hồ Tu, Ôn Mộc đi đến phòng thay quần áo thay đồng phục, lúc trở ra, đã có khách cầm vé lục tục đi vào.
Ôn Mộc xem qua rất nhiều buổi biểu diễn, buổi hòa nhạc, sân khấu hoa mỹ ánh đèn rực rỡ, mỗi một khung cảnh trong đó đều rất mãn nhãn, lần đầu tiên nhìn thấy ánh đèn giản dị thế này cũng có thể tạo nên cảm giác tươi đẹp thần bí, cảm nhận rất khác.
Đúng bốn giờ, quán bar tụ tập một nhóm khán giả, thật ra cũng không có nhiều người, nhưng lúc Hồ Tu lên sân khấu vẫn có một tràng tiếng hoan hô, Hồ Tu buộc mái tóc rối tung lên thành đuôi ngựa, mặt vừa dài vừa nhỏ, hắng giọng, giới thiệu tên mình.
Ôn Mộc sau khi trở lại thì không thấy Cố Thành Lâm, còn tưởng rằng lại phải đợi đến tối, lại đột nhiên nhìn thấy một bóng người, cùng thành viên trong ban nhạc Hồ Tu cùng nhau lên sân khấu, ngồi ở đằng sau dàn trống đem về hồi trưa.
Cố Thành Lâm đội mũ lưỡi trai, trên cánh tay vẫn còn băng gạc nơ con bướm, trên cây gậy đánh trống còn có một bông hoa, vành mũ thấp cùng với đường môi mỏng tạo thành một đường thẳng, Ôn Mộc thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng dấp lúc này của anh, đôi mắt đen láy kia, nhất định rất rực rỡ.
Ông Đinh Đinh bĩu môi: “Anh cứ dọa em.”
“Đi vào nhà, say nắng không ai quan tâm em đâu.” Cố Thành Lâm không nói nhảm nữa, bắt đầu nghiêm túc thật.
“Em đang suy nghĩ chuyện gì vậy ta.” Ông Đinh Đinh ra vẻ phát sầu.
“Nghĩ cái đầu em, cút vào nhanh lên.”
“Ai da anh chẳng hiểu trái tim trẻ nhỏ gì cả! Chỉ có anh Ôn Mộc mới hiểu!” Ông Đinh Đinh năm tuổi cầm kẹo, nhìn vật nhớ người.
Cố Thành Lâm mặc kệ nhóc quay người muốn lên lầu, liền thấy Ông Đinh Đinh chạy tới ôm đùi: “Anh Thành Lâm, anh nói em phải làm sao đây.”
“Không biết.”
“Em còn chưa nói mà anh đã không biết.”
Cố Thành Lâm muốn kéo nhóc quỷ này lên, kết quả Ông Đinh Đinh ngày hôm nay mặc bộ quần áo này có hơi không tiện, vì vậy nói: “Có rắm mau thả.”
“Em hơi muốn ăn kẹo.”
“Thì ăn đi.”
“Nhưng mà anh Ôn Mộc nói với em, phải chờ đến khi em vô cùng vô cùng muốn ăn thì mới có thể ăn.” Ông Đinh Đinh oan ức, “Bởi vì anh ấy nói không thể thường đến thăm em, cho nên bảo em phải ăn tiết kiệm, còn bảo em giữ lại sau đó nếu như bọn buôn người lại dùng kẹo lừa gạt em, để em nhớ lại hộp kẹo trong nhà, vị gì cũng có, tốt hơn bọn buôn người nhiều lắm luôn, bây giờ em chỉ hơi muốn ăn, không phải vô cùng vô cùng muốn ăn.”
Cố Thành Lâm vốn tưởng rằng Ôn Mộc chỉ là tùy tiện mua một hộp kẹo, không ngờ lại còn nhắc nhở nhiều với thằng nhóc này như vậy.
Ông Đinh Đinh cũng nghe lời, thay bằng một đứa không hiểu chuyện sẽ không xoắn xuýt nhiều như vậy, thật là ngây thơ.
Cố Thành Lâm nghe nhóc nói xong gật gật đầu: “Anh biết rồi.” Dứt tiếng, trong tay Ông Đinh Đinh sạch trơn, viên kẹo trái cây trong nháy mắt đổi chủ, “soạt soạt soạt” giấy gói kẹo bị bóc ra, theo hơi gió nóng bay tới dưới chân Ông Đinh Đinh.
Đợi đến khi Ông Đinh Đinh phản ứng lại, Cố Thành Lâm đã lên lầu hai, khóc rung trời vang vọng từng nhà, Ông Đinh Đinh gào thét: “Cố Thành Lâm anh bắt nạt con nít! Anh trả kẹo lại cho em!”
“Aaaaaa anh trả kẹo lại cho em! Anh không phải anh Thành Lâm của tui, tui muốn anh Ôn Mộc!”
Có thể là tâm hồn bé nhỏ của Ông Đinh Đinh thật sự bị tổn thương, cũng có thể là tiếng khóc non nớt đánh động một vị thần tiên nào đó đi ngang qua.
Sang hôm sau, “anh Ôn Mộc” mà nhóc gọi kéo theo vali, xuất hiện trước mặt nhóc.