Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 11 : Người trong khu đổ nát dưới mưa

Ngày đăng: 14:08 18/04/20


Bạch Sầu Phi nhìn mưa rơi khơi dậy những u hoài, thì thào nói:



- Mưa lớn thật.



Vương Tiểu Thạch bên cạnh cũng lơ đãng tiếp lời:



- Đúng là lớn thật.



Vị công tử đau yếu kia cũng tham gia, ngước nhìn những hạt mưa từ trước mái hiên nhỏ xuống, nói:



- Đúng là một trận mưa to.



Ba người đều nói về mưa, không khỏi nhìn nhau cười. Bên ngoài chỉ nghe tiếng mưa rơi. Một vị lão bà bà quần áo lam lũ, mái tóc bạc trắng đang ngồi xổm tại góc tường, người co rúm lại, dường như đang thu nhặt những chai lọ hư mà người khác vứt đi.



Trên một bức tường sụp đổ có một con kiến đang bò. Hán tử cao lớn kia nhìn con kiến bò lên cả buổi, bị gió từ bên ngoài thổi đến cũng ngừng, bị mưa từ bên ngoài bắn vào cũng ngưng, nhịn không được vươn ngón trỏ ra muốn đè chết nó.



Vị công tử vẻ mặt đau yếu kia đột nhiên nói:



- Trà Hoa, nếu ngươi không kiên nhẫn thì cũng không cần giết nó. Nó đã không đụng chạm gì đến ngươi, cũng không cản trở ngươi. Nó cũng chỉ cầu sống như con người, tội gì phải giết?



Người cao lớn uy mãnh kia lập tức buông tay nói:



- Vâng thưa công tử!



Vị công tử kia thật ra cũng không lớn tuổi lắm, trên mặt lại xuất hiện biểu tình thú vị giống như người lớn quan sát trẻ con, hỏi:



- Ngươi sợ Hoa Vô Thác tìm không thấy Cổ Đổng à?



Người cao lớn uy mãnh kia bất an nói:



- Tôi sợ y sẽ xảy ra chuyện.



Vị công tử thần sắc bệnh tật kia nhìn cảnh vật bị mưa che phủ thành một phiến tối tăm, hai mắt lại đỏ lên:



- Hoa Vô Thác trước giờ rất giỏi giang, y sẽ không làm ta thất vọng.



Có lẽ vì trời chuyển lạnh lại gặp mưa thu, lão bà bà gầy trơ xương kia toàn thân run lập cập, chiếc áo rách mặc trên người cũng không ngừng rung lên. Vị công tử kia liền gọi:



- Ốc Phu Tử!



Trong hai gã hán tử đứng trước bậc thềm nhìn mưa, một người có dáng dấp như thủ quỹ đáp lời:



- Có!



Vị công tử bệnh tật nói:



- Bà bà kia thật đáng thương.



Ốc Phu Tử lập tức đi qua, móc ra hai thỏi bạc đưa cho bà lão thê thảm kia. Lão bà bà kia có lẽ cả đời cũng chưa từng nghĩ đến chuyện có người bố thí như vậy, nhất thời ngẩn ra.



Đúng lúc này chợt nghe gã hán tử còn lại ở trước mái hiên nhìn mưa trầm giọng gọi một tiếng:



- Công tử!



Sắc mặt của vị công tử bệnh tật thoáng hiện lên vẻ vui mừng:



- Đến rồi à?



Hán tử kia quay mặt lại, chỉ thấy nửa bên mặt y ngăm đen, còn nửa bên kia lại trắng nõn, chỉ về hướng bức tường đổ nát phía sau vị công tử bệnh tật:



- Hoa Vô Thác đã đến, trên lưng y còn cõng một người.



Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đều khẽ giật mình.



Hóa ra hán tử kia không phải “trông thấy” có người đến, mà là “nghe thấy” sau lưng có người đến. Trong cơn mưa lớn này, người đến bước chân rất nhẹ nhàng, ngay cả Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch cũng không hề nghe thấy.



Trà Hoa nhìn về hướng hán tử kia chỉ, cũng cao hứng nói:



- Trên lưng của Hoa Vô Thác là Cổ Đổng. Cổ Đổng bị y bắt được rồi.



Vị công tử bệnh tật khẽ cười.



Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi nhìn nhau một cái:



- Hóa ra “Cổ Đổng” này không phải đồ cổ mà là người.
Y cắt xuống một khối thịt của mình, giống như hái trái từ trên cây. Nơi vết thương máu tươi bắn ra tung toé, máu thịt đầm đìa thấm ướt cả chiếc quần bó, nhưng y lại không hề nhíu mày một chút nào.



Cơn ho của y cũng biến mất một cách thần kỳ.



Tay trái y dùng đao khoét đi một khối thịt trên chân của mình, còn tay phải giữ trên lưng Ốc Phu Tử.



Thanh đao kỳ dị cũng đột nhiên đỏ lên.



Tay phải của y tựa như đánh đàn, vung, điểm, đâm, đập, đẩy, nắm, vặn, niết, mỗi một động tác đều không hề sơ xuất.



Đao trên tay trái lại ngăn chặn thế công của Đậu Tử Bà Bà, Hoa Vô Thác và Cổ Đổng.



Hơn nữa còn một đao chặt xuống chiếc đầu của Cổ Đổng.



Đậu Tử Bà Bà và Hoa Vô Thác sợ hãi, lập tức thối lui.



Hoa Vô Thác trông thấy chiếc đầu của Cổ Đổng bay lên, cặp mắt còn mở trừng trừng, không khỏi sợ hãi thét lên:



- Hồng Tụ đao!



Tay phải của Tô Mộng Chẩm còn đang bận cứu chữa Ốc Phu Tử, đao trên tay trái đã giết chết một kình địch, bức lui hai kình địch khác.



Sau khi chặt bỏ thủ cấp của một địch nhân, màu sắc của thành đao càng cường liệt hơn.



Không biết đây là một thanh thần đao, hay là ma đao?



Người cầm đao cũng không biết là đao thần, hay là đao ma?



Ngay khi Ốc Phu Tử muốn đến cứu viện Tô công tử, hòa thượng đầu trọc mặc áo hoa tay cầm bát đã lướt lên, muốn ngăn cản y lại.



Nhưng Trà Hoa đã chặn đứng hắn.



Trà Hoa rút con dao găm đâm vào người ra, giao đấu cùng với hòa thượng kia.



Bởi vì y chỉ biết một chuyện.



Chỉ mong sao Tô công tử có cơ hội thở một hơi.



Chỉ cần Tô Mộng Chẩm có cơ hội thở một hơi, cho dù chết y cũng không oán hận.



Không chỉ có Trà Hoa nghĩ như vậy, Ốc Phu Tử cũng nghĩ như vậy, ngay cả Sư Vô Quý cũng có ý nghĩ này.



Trong khu đổ nát, Tô Mộng Chẩm, Ốc Phu Tử và Trà Hoa bị Hoa Y Hòa Thượng, Đậu Tử Bà Bà, Cổ Đổng và Hoa Vô Thác đồng thời đánh lén, nhưng ở trước bậc thềm còn có một Sư Vô Quý khuôn mặt trắng đen.



Có điều địch nhân đã muốn giết Tô Mộng Chẩm, sao có thể để cho Sư Vô Quý được thảnh thơi.



Gần như cùng lúc đó, những bức tường đổ nát của của phố Khổ Thủy lại sụp đổ thêm lần nữa.



Ít nhất có bốn trăm chiếc nỏ cứng đồng loạt giương cung lắp tên.



Sư Vô Quý không thể tránh.



Bởi vì một khi y tránh đi, những mũi tên này sẽ bắn về phía Tô công tử.



Sư Vô Quý chỉ có thể ngăn cản.



Hơn hai trăm mũi tên phát ra cùng lúc, y ít nhất đã ngăn cản được một trăm tám mươi mũi. Binh khí mà y sử dụng là một thanh đại đao hình rồng, múa lên uy vũ, chỉ thấy ánh đao chứ không thấy bóng người. Nhưng y không thể để cho bất cứ mũi tên nào bắn vào trong khu đổ nát, cho nên vẫn trúng phải hai mũi.



Hàng tên thứ nhất vừa bắn xong, lập tức đến phiên hàng thứ hai.



Sư Vô Quý gầm lên một tiếng, quét ngang một đao làm sập một dãy tường lớn.



Mưa dày, trời tối, cộng thêm tường sụp đổ khiến cho đám tiễn thủ nhất thời cũng không thể nhắm chuẩn. Sư Vô Quý thu đao quay lại cứu viện, một đao bức lui Hoa Y Hòa Thượng, còn Trà Hoa đã mềm nhũn ngã vào trong lòng y.



Khuôn mặt của Trà Hoa đã biến thành màu xanh lục.



Bên kia Tô Mộng Chẩm một tay dùng đao đã giết chết một người, bức lui hai người khác, tay còn lại cuồn cuộn bức nội lực ra. Chợt nghe hai tiếng kêu vang lên, nơi lưng Ốc Phu Tử đã có hai mũi châm trong suốt bắn ra, rơi xuống trên đất.



Ốc Phu Tử khẽ hừ một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, cười thảm nói:



- Công tử! Tôi không xong rồi, không kịp vận công chống cự, một mũi hóa cốt châm trong đó đã lên tới não.



Lúc này Hoa Y Hòa Thượng, Đậu Tử Bà Bà và Hoa Vô Thác đều thối lui. Bốn trăm tên tiễn thủ kia đã xông vào trong khu đổ nát, từng đoàn bao vây, phân làm hai hàng, một hàng nhanh chóng ngồi xuống, còn một hàng khác lại đứng thẳng phía sau nhắm chuẩn, muốn bắn tên ra.