Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 21 : Ta bằng lòng

Ngày đăng: 14:08 18/04/20


Khi Bạch Sầu Phi đang suy nghĩ vấn đề này, bỗng phát giác Vương Tiểu Thạch đang ở phía sau lén giật giật tay áo của y.



Y đành phải đi chậm lại một chút.



Vương Tiểu Thạch thấp giọng nói:



- Vừa rồi ngươi bổ sung mấy điểm trong truyền thuyết mà ta chưa được nghe, ta muốn báo đáp ngươi.



Bạch Sầu Phi cười nói:



- Ta xưa nay thích nhất là được người báo đáp. Ta là một kẻ “làm ơn mong báo đáp” điển hình đấy.



Vương Tiểu Thạch nói:



- Ta là nói nghiêm túc. Ngươi có từng nghe nói, từ xưa đến nay có rất nhiều trung thần dám ở trước triều đình can gián, bọn họ thường không có kết quả tốt đẹp gì.



Bạch Sầu Phi suy nghĩ một chút, chắp tay cười nói:



- Đó là bởi vì trung thần quá thẳng thắn. Không ai thích nghe người khác giáo huấn, đôi khi không tránh khỏi muốn kẻ thích giáo huấn câm miệng lại. Nhưng nhìn ta giống một kẻ tâm địa thẳng thắn sao?



- Ngươi không giống.



Vương Tiểu Thạch thở dài:



- Trung thần ngoại trừ quá thẳng thắn, còn có thể quá tự cao, cho rằng lý lẽ hùng hồn là tất cả. Nhưng trên thế giới này không một kẻ nào làm chuyện sai lại muốn người khác vạch ra sai lầm của hắn ở trước mặt mọi người. Người tự cho là đúng cũng nên đặt mình vào hoàn cảnh người khác, việc gì mình không muốn thì sao phải gây ra cho người khác? Kẻ nào không nghĩ đến điểm này tự nhiên sẽ khó tránh phải gánh chịu hậu quả do nó gây ra.



Bạch Sầu Phi trầm mặc.



Vương Tiểu Thạch nói:



- Còn có một câu chuyện. Khi Tào Tháo xuất binh công thành, nhiều lần công không được, hậu phương lại có tin báo bất lợi, ông ta bèn có ý định lui binh. Trong lúc đi qua đi lại khổ công suy nghĩ, ông ta chợt bật thốt lên một câu: “gân gà, gân gà”. Các thủ hạ đều không giải thích được. Có người thông minh nghe xong liền nói: “chúng ta hãy mau thu dọn hành trang, thừa tướng muốn lui binh rồi”. Đồng liêu vội hỏi y sao lại đoán như vậy, người thông minh kia nói: “gân gà ăn vào thì vô vị, còn bỏ đi thì lại tiếc. Thừa tướng đã có ý lui binh, nhưng vẫn do dự chưa dám đặt quân cờ xuống”. Mọi người nghe xong cảm thấy có lý, liền chuẩn bị rút lui. Tào Tháo phát hiện tình hình này, mới đi hỏi thủ hạ. Sau khi nghe xong ông ta liền giật mình, thầm nghĩ sao người thông minh kia lại có thể biết được suy nghĩ trong lòng mình như vậy.



Nói đến đây, Vương Tiểu Thạch hỏi:



- Ngươi đoán xem Tào Tháo sẽ xử trí người thông minh thế nào?



Bạch Sầu Phi không chớp mắt nói:



- Giết chết.



Vương Tiểu Thạch lại hỏi:



- Ngươi cảm thấy Tào Tháo làm như vậy có tốt không? Có đúng hay không?



Bạch Sầu Phi nói:



- Không tốt, nhưng làm rất đúng. Lúc hai quân giao chiến, chủ soái còn chưa phát lệnh, kẻ thông minh kia lại làm ra vẻ khôn ngoan, ảnh hưởng lòng quân, làm mất đi ý chí chiến đấu, người làm chủ tướng đương nhiên phải giết để thị chúng.



Vương Tiểu Thạch khẽ thở dài nói:



- Đúng vậy. Nếu như một người quá thông minh, lại không nhịn được muốn biểu lộ sự thông minh của hắn, vì vậy dẫn tới họa sát thân, quả thật không đáng chút nào.



Bạch Sầu Phi hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Vương Tiểu Thạch, nói:



- Đó không phải câu chuyện, mà là lịch sử.



Vương Tiểu Thạch nói:



- Thật cũng không chỉ là lịch sử, mà là ngụ ngôn.



Hắn nhìn Bạch Sầu Phi, nói:



- Cái đặc sắc của lịch sử là không lâu sẽ tái diễn một lần, còn diệu dụng của ngụ ngôn chính là châm biếm hành vi của người vượt ra khỏi khuôn mẫu của bọn họ.



- Ngươi không phải đang nói về lịch sử, mà là nói ta.



Bạch Sầu Phi chắp tay nhìn trời, hít sâu một hơi, nói:



- Ta hiểu dụng tâm của ngươi.



Sau đó y lại thận trọng bổ sung một câu:



- Nhưng ta vẫn là chính ta.



Lúc này có một người từ trong Hồng lâu đi đến.



Người này trẻ tuổi anh tuấn, trên trán có một nốt ruồi, cử chỉ lịch sự nho nhã, khéo léo lễ độ, thân hình gầy cao, so với người thường còn cao hơn một đoạn.



Y mỉm cười gật đầu chào Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch.



Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi lại không biết người này.



Người này đem đến hai quyển sách dày, dùng hai tay giao cho Tô Mộng Chẩm.



Tô Mộng Chẩm nhận lấy, sau đó nhíu mày, lật vài tờ mỗi quyển.



Không ai biết y đang xem gì.



Ngoại trừ Tô Mộng Chẩm và người kia, không người nào biết vì sao trước khi tiến vào đại sảnh của Hồng lâu, Tô Mộng Chẩm lại đứng tại trên thềm đá đọc qua hai quyển sách này.



Chẳng lẽ hành động tiếp theo Tô Mộng Chẩm cần phải tham khảo chúng?



Mạc Bắc Thần ở bên cạnh đột nhiên nói:



- Hai vị! Đây là Dương tổng quản Dương Vô Tà.



Người tuổi trẻ kia chắp tay nói:



- Bạch đại hiệp! Vương thiếu hiệp!



Vương Tiểu Thạch nói:



- Sao các hạ biết ta họ Bạch?



Bạch Sầu Phi cũng nói:



- Sao các hạ biết ta họ Vương?
Vương Tiểu Thạch nói:



- Đã kết nghĩa với đại ca, vậy thì không thể ăn không ngồi rồi.



Tô Mộng Chẩm nói:



- Rất tốt. Đệ thấy ước hẹn ba ngày sau, Lôi Tổn liệu có đáp ứng hay không?



Vương Tiểu Thạch đáp:



- Chỉ cần có lợi, Lôi Tổn sẽ đi.



Tô Mộng Chẩm nói:



- Ước định này là do bên ta đề xuất.



Vương Tiểu Thạch gật đầu nói:



- Nếu như tính thế bất lợi với Kim Phong Tế Vũ lâu, huynh sẽ không chủ động đề cập đến.



Tô Mộng Chẩm hỏi:



- Nếu tình thế đã bất lợi với Lục Phân Bán đường, đệ thấy Lôi Tổn sẽ ứng phó thế nào?



Vương Tiểu Thạch đáp:



- Hắn sẽ không đi.



Tô Mộng Chẩm nói:



- Hắn là bá chủ một phương, lại là nhân vật thành danh, làm sao có thể nói không đi là không đi?



Vương Tiểu Thạch nói:



- Hắn nhất định có cách tìm được lý do, hơn nữa cũng sẽ gấp rút đề phòng.



- Lần này thì đúng.



Tô Mộng Chẩm nói:



- Trong đó có một lý do chính là con gái của hắn.



Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên hỏi:



- Con gái của hắn thì sao?



Tô Mộng Chẩm nói:



- Còn một tháng nữa, con gái của hắn sẽ là phu nhân của ta.



Y thản nhiên nói:



- Chắc rằng đệ cũng đã nghe qua hai chữ “hòa hôn”.



“Hòa hôn” vốn là một thủ đoạn mà triều Hán thường dùng để liên minh với nước ngoài, không ngờ Tổng đường chủ Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường lại dùng nó với Tô Mộng Chẩm của Kim Phong Tế Vũ lâu.



Bạch Sầu Phi chợt chen vào hỏi:



- Loại hôn sự này huynh cũng đồng ý sao?



Tô Mộng Chẩm đáp:



- Ta đồng ý.



Vương Tiểu Thạch cũng hỏi:



- Huynh bằng lòng sao?



Chuyện này đương nhiên là không thể tưởng tượng nổi.



Tô Mộng Chẩm lại đáp:



- Ta bằng lòng.



Y thản nhiên nói:



- Việc hôn sự này vốn là do gia phụ định sẵn vào mười tám năm trước. Mười tám năm trước, Lục Phân Bán đường đã là bang hội có ảnh hưởng lớn trong kinh thành. Lúc đó gia phụ Tô Già Mạc chỉ mới vừa thành lập Kim Phong Tế Vũ lâu, ngay cả tổng đàn cũng chưa dựng, chỉ có thể xem như một tổ chức dưới bóng của Lục Phân Bán đường. Khi đó Lôi Tổn mới gặp qua ta một lần, liền quyết định chuyện hôn sự này.



Tô Mộng Chẩm nói tiếp:



- Hai mươi chín ngày sau chính là ngày cưới.



Bạch Sầu Phi cười lạnh nói:



- Huynh có thể nuốt lời.



Tô Mộng Chẩm nói:



- Ta không muốn đổi ý.



Bạch Sầu Phi nói:



- Nếu huynh sợ người khác chỉ trích, cũng có thể kiếm cớ từ hôn.



Tô Mộng Chẩm lại nói:



- Ta không muốn từ hôn.



Bạch Sầu Phi hỏi:



- Vì sao?



Tô Mộng Chẩm đáp:



- Bởi vì ta yêu nàng.