Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 27 : Rút kiếm

Ngày đăng: 14:08 18/04/20


Kiếm luôn là kiếm, không có chuôi nó vẫn là kiếm.



Kiếm của Vương Tiểu Thạch có chuôi là đao, bản thân kiếm vốn không có chuôi.



Đạo lý đó cũng giống như khỉ không có đuôi vẫn là khỉ, người không có tóc cũng là người, chúng ta không thể nói cây không kết trái không phải là cây.



Vương Tiểu Thạch đã rút kiếm. Kiếm đâm về phía Lôi Động Thiên.



Không ai có thể hình dung một kiếm này.



Dùng lời nói, dùng tranh vẽ hay dùng văn tự đều không thể hình dung được nó, bởi vì đó không phải là nhanh, không phải là đặc sắc, càng không phải là tuyệt diệu, cũng không chỉ là ưu mỹ, mà là tất cả những thứ này kết hợp, cộng thêm ba phần rực rỡ, ba phần tiêu sái, ba phần thương cảm và một phần không gì sánh được.



Một loại kiếm pháp rực rỡ, tiêu sái, thương cảm, nhưng lại không sì sánh được.



Là loại người nào có thể sáng tạo ra một bộ kiếm pháp chỉ có trên trời như vậy?



Rốt cuộc là kiếm pháp, hay là tiên pháp?



Là kiếm của nhân gian, hay là kiếm tiên?



Lúc Vương Tiểu Thạch rút kiếm và xuất kiếm, “Ngũ lôi Thiên Tâm” của Lôi Động Thiên cũng đã đến nơi.



Hai người giao thủ một chiêu.



Lôi Động Thiên bay vọt qua tường, trông thấy sau tường đã không có bóng người, chỉ còn lại một thanh kiếm gỗ vẫn đang lắc lư, thân kiếm đâm vào trong tường.



Lôi Động Thiên biết mũi kiếm đã đâm vào lồng ngực huynh đệ mình, mà người ra tay vẫn chưa đi xa, bởi vì chuôi kiếm vẫn còn hơi ấm.



Nhưng y lại không muốn đuổi theo, bởi vì y còn chưa bình tĩnh lại.



Quần áo của y bắt đầu từ dưới nách đã rách một đường lớn, từ trước ngực đến sau lưng rách thành hai đoạn, nhưng lại không tổn thương đến da thịt.



Khiến cho y thầm kinh hãi là người trẻ tuổi luôn tươi cười kia rõ ràng xuất kiếm trước mặt, nhưng lại có thể cắt đứt cả quần áo sau lưng. Đây là môn kiếm pháp gì?



Nếu không phải có “Đại Lôi thần công” hộ thân, một kiếm này chẳng phải đã lấy mạng mình?



Điều đáng sợ hơn là Lôi Động Thiên biết rõ, với kiếm thế của người trẻ tuổi kia, nếu có thể đồng thời thi triển cả thanh loan đao tinh xảo trong tay hắn tấn công mình, chỉ sợ ngay cả “Ngũ Lôi Thiên Tâm” cũng chưa chắc có thể khắc chế được.



Người trẻ tuổi kia rốt cuộc là ai? Hắn luyện kiếm pháp gì? Hắn dùng đao pháp gì?



Rốt cuộc là người nào ở sau tường, dưới sự mai phục của mình và một đám cao thủ, vẫn có thể dễ dàng giết chết Lôi Hận sau đó ung dung bỏ chạy?



Lôi Động Thiên cảm thấy trong lòng giống như có một khối sắt nặng trịch, đây là cảm giác chưa từng có từ khi y xuất đạo thành danh đến nay.


Người đánh lén hắn không phải là cô gái giang hồ mãi võ kia, không phải ông chủ nhỏ bán đồ thêu thùa may vá và tiểu nha hoàn, không phải là cậu ấm, không phải tiểu hài tử, không phải người khiêng kiệu, không phải vị phu nhân giàu có, cũng không phải vị phu nhân gầy ốm, lại càng không phải lão bán thịt heo và người bán gà, không phải gia đinh tắm ngựa cởi yên, cũng không phải tên ăn mày thèm uống rượu và bà cháu bán chè, mà là ba kẻ không hề liên quan, không hề nổi bật.



Bởi vì ba người này không hề nổi bật, không hề thu hút, cho nên những người nhìn thấy đều không chú đến bọn họ.



Bọn họ thật sự quá bình thường.



Bọn họ chỉ là ba người qua đường.



Một người mặc y phục màu xám nhạt, một người mặc áo dài màu xám đậm, còn một người mặc áo khoác màu xám đến trắng bệch, từ ba phương hướng khác nhau, vì ba lý do khác nhau và rất bình thường cùng đi về phía Vương Tiểu Thạch. Ngay khi còn cách Vương Tiểu Thạch ba thước, bọn họ đột nhiên đồng thời ra tay.



Vừa ra tay chính là sát chiêu.



Ba sát thủ này đã chặn đứng tất cả đường lui của Vương Tiểu Thạch.



Vương Tiểu Thạch không còn đường lui, cũng không kịp chống đỡ.



Ba người này xuất thủ không hề tầm thường, cho dù là nhà họ Lưu tại Lạc Dương tinh thông võ thuật của các nhà các phái, nhìn thấy cũng không nhịn được phải kêu lên một tiếng:



- Hay!



Vương Tiểu Thạch cũng bật thốt lên một tiếng:



- Hay!



Hắn đột nhiên gặp phải sát chiêu đặc sắc như vậy, nhất thời cũng quên mất là đang tấn công vào mình, lại biến thành người bình luận trầm trồ khen ngợi.



Hay thì có hay, nhưng nếu một người mất đi tính mạng, vậy thì sẽ rất không hay, thậm chí cũng chẳng còn thứ gì hay hoặc không hay nữa.



Hắn cũng tại khoảnh khắc kẻ địch ra tay mới biết được đó là “kẻ địch”, hơn nữa còn đang “ra tay”.



Bình thường vào lúc này, tiên cơ mất hết, muốn né tránh hay đón đỡ đều đã không còn kịp. Khi cao thủ giao đấu với nhau, tiên cơ chính là mấu chốt mang tính quyết định.



Vương Tiểu Thạch không thể lui.



Ba mặt gặp địch, có khi còn đáng sợ hơn so với bốn phía gặp địch, bởi vì kẻ địch để lại cho ngươi một “đường lui”, rất có thể chính là “đường chết”.



Vương Tiểu Thạch cũng không định liều mạng, bởi vì người đi đường quá nhiều, hắn không muốn cũng không đành lòng làm bị thương người vô tội.



Khi hiệp đạo và ma đạo gặp nhau, hiệp đạo thường thường thất bại, đa phần là vì ma đạo có thể không từ thủ đoạn, còn hiệp đạo lại không thể làm tổn hại đến đạo nghĩa, cho nên bị hạn chế rất nhiều.



Nhưng Vương Tiểu Thạch lại có phương pháp ứng phó của hắn.



Hắn nhảy lên trời.