Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 29 : Thùng cơm và heo

Ngày đăng: 14:08 18/04/20


Khi hắn vừa vào tiệm đã chú ý đến người chỉ vùi đầu ăn cơm này.



Nguyên nhân hắn biết rõ, đó là vì rất ít người “dám” không nhìn hắn, “có thể” không nhìn hắn, “được phép” không nhìn hắn.



Nhưng hắn cũng không nhìn thấy “thùng cơm” này, bởi vì người ăn cơm này đã bị chén cơm che khuất.



Tổng cộng có năm mươi lăm cái chén không, phân thành từng hàng chất đống trên bàn của người kia, hoàn toàn che khuất diện mạo của hắn. Không biết hắn làm cách nào ăn hết được chừng đó, cũng không biết có phải hắn còn đang ăn hay không.



Lúc này đại hán kia nghiêng đầu nhìn hắn, nhưng vẫn nhìn không thấy hắn, chỉ nghe thấy tiếng và cơm và nuốt cơm.



Đại hán kia bỗng bật cười, hỏi tiểu nhị:



- Tiếng gì thế?



Tên tiểu nhị có cặp mắt nhỏ và lông mày nhỏ kia ngẩn ra, hỏi lại:



- Khách quan, ngài nói gì?



Đại hán kia cười nói:



- Ngươi nghe xem đây là tiếng gì?



Tiểu nhị thật sự không biết hắn muốn chỉ loại thanh âm nào, bởi vì nơi phố xá quán rượu tiếng gì cũng có, đan vào thành một khúc nhạc phổ của nhân gian, cho nên cũng không biết trả lời thế nào.



Đại hán uy mãnh kia lại nói:



- Ngươi không nghe thấy sao? Đó là tiếng heo ăn cơm.



Tiểu nhị lập tức biết đại hán này là nhằm vào vị khách béo mập kia, chỉ dám gật đầu chứ không dám đáp lời.



Không ngờ “thùng cơm” kia lại đáp:



- Không đúng, không đúng.



Sau đó lại nói:



- Sai rồi, sai rồi.



Đại hán uy mãnh cười nói với tiểu nhị:



- Lần này chắc ngươi nghe rõ ràng chứ? Heo chẳng những biết ăn cơm mà còn có thể nói tiếng người nữa.



“Thùng cơm” lại nghiêm túc nói:



- Thứ heo ăn không phải cơm, cơm là dành cho người ăn, sao ngay cả điểm này ngươi cũng không hiểu, chẳng lẽ đầu ngươi thường ngày cũng giống như heo.



Đại hán uy vũ cười lạnh nói:



- Các hạ nói chuyện tốt nhất nên tôn trọng một chút.



“Thùng cơm” nói:



- Người đối với người mới nên tôn trọng, người đối với trâu đừng ngại đánh đàn, còn người đối với heo, chỉ nhìn xem có đủ trọng lượng hay không, không cần tôn trọng.



Đại hán uy mãnh biến sắc. Người bình thường vừa thấy hắn sát khí lẫm liệt, sớm đã sợ đến mức hai chân run rẩy. Chỉ nghe hắn trầm giọng nói:



- Ngươi đang nói ta à?



“Thùng cơm” nói:



- Không, ta đang nói heo.



Đại hán uy vũ lại càng không nhịn được, bàn tay to lớn vỗ xuống bàn một cái, nổi giận quát:



- Ngươi nói lại lần nữa xem!



“Ầm” một tiếng, bình rượu trên bàn liền vỡ vụn, rượu văng tung tóe trên đất. Đáng sợ hơn là tiếng quát kia của hắn lại giống như tiếng sấm vang lên bên tai, khiến cho mọi người đều cảm thấy trong tai “ông ông” không dứt. Sau khi định thần lại, tất cả khách trong tiệm đều lén lút tính tiền chuồn đi trước khi hai người đánh nhau.




Bạch Sầu Phi vừa lên đến nóc nhà, cũng không lập tức quan sát tình cảnh bên trong, mà trước hết ổn định tâm thần lại. Hắn lập tức nghĩ đến hôm qua, lúc cùng với Tô Mộng Chẩm đi lên Tam Hợp lâu gặp Địch Phi Kinh, Lôi Tổn rất có thể cũng đứng ở chỗ mình bây giờ.



Lôi Tổn là Tổng đường chủ của Lục Phân Bán đường.



Nếu như là mười năm trước, hắn là bang chủ của đệ nhất đại bang trong kinh thành, ngoại trừ thiên tử, có thể xem như là người có thực lực lớn nhất trong dân gian.



Cảm giác của Bạch Sầu Phi lúc này rất kỳ lạ.



Hắn vì cảm giác này mà trầm mặc một hồi, sau đó mới quan sát tình hình bên trong.



Hắn vừa nhìn liền thấy năm cô gái.



Trong có có một cô gái tóc mây cài trâm phượng, hiển nhiên là tiểu thư khuê các, còn lại là bốn ả nha hoàn trong tay đều cầm đoản kiếm.



Từ phía trên nhìn xuống, trông thấy dáng vẻ của bốn nha hoàn kia đều rất xinh đẹp. Còn vị tiểu thư kia lại lưng quay về phía y, ngồi một góc nhìn ra dòng sông ở phía xa. Từ góc độ của Bạch Sầu Phi, không thể nhìn rõ dung nhan nàng.



Nhưng người khiến cho Bạch Sầu Phi kinh ngạc lại không phải năm cô gái này.



Chính giữa quán rượu lớn như vậy, ngoài năm cô gái này ra còn có một cô gái khác.



Cô gái này mặc màu đồ bó màu đỏ thẫm, gương mặt như cười lại không cười, vừa giận vừa vui, như hoa đào dưới gió xuân.



Bạch Sầu Phi nhìn một cái liền cảm thấy quen thuộc.



Nhìn cái nữa lại cảm thấy thân thiết.



Ngay sau đó là một cảm giác vui sướng không lý do, gần như muốn kêu lên thành tiếng: “Ôn Nhu”.



Cô gái này đương nhiên là Ôn Nhu.



Nếu không phải là Ôn Nhu, ai có thể vừa giận vừa vui như vậy?



Nếu không phải là Ôn Nhu, ai lại có một khuôn mặt như hoa đào cười hết gió xuân?



Nếu không phải là Ôn Nhu, ai có thể đem khí khái hóa thành nhu nhược?



Trước khi nhìn thấy Ôn Nhu, Bạch Sầu Phi đã cảm giác được nàng, cho nên hắn không kinh, cũng không hỉ.



Giống như một số người giang hồ, trải qua lữ hành trong nhân thế, đã tạo thành thói quen không kinh không hỉ.



Chỉ có những người mới chân chân vào, mới dễ kinh, dễ hỉ, dễ bị tổn thương.



Bạch Sầu Phi kinh ngạc không phải vì nhìn thấy Ôn Nhu, mà là kinh ngạc vì bản thân lại vui mừng khi nhìn thấy nàng.



Tại sao lại như vậy? Ngày đó không phải chính y đã làm Ôn Nhu tức giận bỏ đi sao?



Ôn Nhu vẫn là Ôn Nhu, Bạch Sầu Phi vẫn là Bạch Sầu Phi.



Nhưng ở trên nóc Tam Hợp lâu, giờ phút này Bạch Sầu Phi cúi người nhìn cô gái dịu dàng bên dưới, sự cao ngạo lãnh đạm đã không còn, trong lòng chỉ còn lại một cảm giác ôn nhu.



Lúc này Vương Tiểu Thạch đã đi đến bên cạnh, chợt nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt y.



Vì vậy hắn cũng đi lên phía trước nhìn vào.



Hắn cũng nhìn thấy Ôn Nhu, cùng với thanh đao của nàng.



Có ai biết thế nào mới là đao của Ôn Nhu?



Giống như ánh đèn vừa mới tỏ.



Giống như sóng mắt của nữ nhân.



Giống như nét đẹp của người tình.



Giống như cánh hoa vừa rụng xuống.