Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 35 : Cút hay là chết

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


“Phản Phản thần công” của Trương Thán là một loại công lực cực kỳ quái dị, mỗi lần xuất chiêu còn tiêu hao tinh lực gấp ba mươi lần so với môn chưởng pháp rẩt hao tổn nguyên khí là “Đại Lực Kim Cương thủ”.



Cho nên Trương Thán một ngày phải ăn rất nhiều cơm.



Trước giờ hắn cho rằng ăn cơm còn tốt hơn nhiều so với ăn tất cả chim trời cá nước.



“Phản Phản thần công” của hắn lực lượng lại bắt nguồn từ cơm.



Hôm nay hắn đã ăn rất nhiều cơm, nhưng khi đánh đến chiêu thứ mười, “Phản Phản thần công” của hắn lại không đủ khí lực, khiến cho khả năng hóa giải xuất hiện sơ hở.



Khả năng hóa giải chưởng lực của đối phương kém đi, chưởng lực của mình cũng dần dần suy yếu, trong khi “Quỷ Thần phách” của Nhâm Quỷ Thần lại càng đánh càng mạnh, giống như lúc nào cũng có thể một chưởng đánh chết Trương Thán.



Trương Thán lâm vào tình thế nguy cấp, ngay cả lệnh bài trên tay cũng để cho Nhâm Quỷ Thần đoạt lại.



Lúc này chính là lúc Đặng Thương Sinh bị Đường Bảo Ngưu lừa gạt, khuôn mặt bị hủy. Trương Thán thấy Đường Bảo Ngưu đại thắng, còn mình lại sắp sửa thất bại, bỗng ngừng tay kêu lớn:



- Chờ đã!



Nhâm Quỷ Thần cười lạnh nói:



- Ngươi còn có di ngôn gì à?



Trương Thán nói:



- Không phải.



Hắn thừa cơ thở hổn hển mấy hơi, chỉ cảm thấy càng đói bụng hơn, vội nói:



- Ngươi đã nương tay với ta, ta cũng để lại đường lui cho ngươi. Chúng ta vốn không đoạt vợ giết con, có thù không đợi trời chung, không bằng mỗi bên hãy nhường một bước.



Nhâm Quỷ Thần cười ha hả nói:



- Ngươi bớt dùng mồm mép đi! Nếu nhận thua thì cứ dập đầu gọi ba tiếng gia gia, bằng không ngươi sẽ máu nuộm Tam Hợp lâu.



Trương Thán lắc đầu nhíu mày nói:



- Không thoả đáng, không thoả đáng, quá không thoả đáng.



Dù Trương Thán nói gì Nhâm Quỷ Thần cũng không để ý đến, nhưng nói “không thoả đáng” thì lại làm hắn khẽ giật mình, liền hỏi:



- Cái gì không thoả đáng?



Trương Thán cười hì hì nói:



- Gọi ba tiếng gia gia thì sao? Nếu dập đầu nói với không khí, vậy dù là phạt cũng chẳng hại gì cho người khác.



Nhâm Quỷ Thần ngạc nhiên nói:



- Vậy ngươi muốn thế nào?



Trương Thán lật tay nói:



- Hay là chúng ta thực tế một chút.



Chỉ thấy trong tay hắn cầm một túi tiền nhỏ, bên trong còn có mấy khối bạc vụn.



Nhâm Quỷ Thần quát lên một tiếng.



Hóa ra mặc dù hắn đoạt lại được lệnh bài, nhưng túi tiền lại bị Trương Thán thừa dịp “chuyển” đi.



Trương Thán dương dương đắc ý nói:



- Có đúng không? Nếu không phải ta không muốn tạo nhiều sát nghiệt, để lại cho ngươi một con đường sống, chẳng phải muốn lấy mạng chó của ngươi cũng dễ như lấy đồ trong túi? Hiện giờ muốn hòa còn không phải tiện lợi cho ngươi sao? Không ngờ ngươi lại không biết tốt xấu, vậy ta cũng không khoan dung nữa.



Thật ra hắn sở trường về “Thần Thâu bát pháp”, còn tinh thông “Bát Đại Giang Hồ”, muốn lấy vật trên người Nhâm Quỷ Thần không phải là chuyện khó. Nhưng trộm là một chuyện, còn đánh nhau là chuyện khác. Muốn thắng được Nhâm Quỷ Thần, muốn đả thương Nhâm Quỷ Thần, chuyện đó hắn không có khả năng làm được.



Dụng ý của hắn chẳng qua là muốn hù dọa Nhâm Quỷ Thần, làm cho đối phương không dám ra tay. Không ngờ Nhâm Quỷ Thần tính tình cương liệt, năm lần bảy lượt bị Trương Thán trêu đùa, lòng yêu tài sớm đã bị lửa giận đốt thành sát ý, liền hét lớn một tiếng, toàn lực ra tay, mỗi một chưởng đánh ra đều khiến quỷ thần kinh hãi.



Trương Thán không ngờ lại biến khéo thành vụng. Hắn tiếp hai ba chưởng đã biết không ổn, tiếpthêm mấy cuổng lại thấy tình hình không xong. Ngay lúc hắn muốn chuồn ra phía sau, ngoài cửa sổ bỗng có một người đầu đội vành trúc lướt vào, hai tay vừa giơ ra đã chặn hết đường lui, hơn nữa còn phong tỏa tất cả thế công của hắn.



Trương Thán thấy Nhâm Quỷ Thần lại đánh tới một chưởng, vội kinh hãi kêu lớn:



- Cứu mạng!




Nhưng Nhị Thánh lại không tức giận.



- Các ngươi còn có một lựa chọn.



Y nói.



Đường Bảo Ngưu vui cười sáng mắt lên:



- Vậy thì tốt, bởi vì ta muốn giữ đầu, cũng muốn giữ chân, nhưng lại không muốn đi.



- Ngươi không đi cũng được.



Nhị Thánh nói:



- Chúng ta đưa Lôi tiểu thư đi, các ngươi không nhúng tay can thiệp vào là được.



Y bổ sung:



- Chuyện ngươi đả thương Tam Thánh, chúng ta cũng có thể tạm thời không truy cứu.



Đường Bảo Ngưu trầm ngâm:



- Chuyện này…



Nhị Thánh thấy hắn động ý, vội hỏi:



- Thế nào?



Đường Bảo Ngưu suy tư:



- Ta…



Nhị Thánh lại khuyên nhủ:



- Không cần quan tâm người khác quyết định thế nào, ngươi chỉ cần không nhúng tay vào, đứng một bên là được.



Đường Bảo Ngưu chần chừ:



- Ta muốn nói…



Nhị Thánh ngạc nhiên:



- Ngươi cứ nói!



Đường Bảo Ngưu ngượng ngùng:



- Thật sự có thể nói sao?



Nhị Thánh nói:



- Cứ việc nói đi!



Đường Bảo Ngưu nói:



- Ta… ta yêu ngươi.



Câu này vừa nói ra, chẳng những Nhị Thánh bị dọa nhảy dựng lên, lui lại một bước dài, mà ngay cả Vương Tiểu Thạch cũng giật mình một chút, thậm chí Đặng Thương Sinh bị đánh đến lửa giận bừng bừng cũng ngẩn cả người, còn có Lôi Thuần, Ôn Nhu và bốn tỳ nữ đều ngây ngốc.



Sau đó Đường Bảo Ngưu cười đến gập cả người, đứng không được mà ngồi xổm cũng không xong, ôm bụng cười như điên, thở không ra hơi nói:



- Ta… ha… chết cười… ta… ta, ta… mỗi lần đều tại… trường hợp… không thể… bầu không… khí không thể, tình hình… không thể nói… nói… ha ha… câu nói này… đều dọa người ta một trận … ha… thật vui… thật… cười chết ta…



Vương Tiểu Thạch cũng nhịn cười không được.



Hắn cảm thấy Đường Bảo Ngưu và Trương Thán đều là những người rất thú vị, hơn nữa còn rất đáng yêu.



Đáng tiếc hắn nhìn không ra nét mặt của Nhị Thánh hiện giờ.



Nhưng hắn có thể tưởng tượng được, cái mũi của Nhị Thánh nhất định là méo đi *.



* Trích trong câu “tị tử khí oai”, hình dung rất giận dữ.