Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 37 : Thủ Đao Chưởng Kiếm

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


Đặng Thương Sinh là người đầu tiên không nhịn được.



Trong số những người này, hắn là người bị tổn hại nhiều nhất, chỉ ước gì sớm giải quyết tiểu tử này rồi giết chết tên Đường Bảo Ngưu kia để trút hận.



Hai tay hắn hợp lại, một trên một dưới, đột nhiên lại chà xát phân ra. Tiếng rít xé gió vang lên, chưởng kình đã đi trước cả âm thanh đánh vào vai trái Vương Tiểu Thạch. Nhưng trước khi nội lực của “Thương Sinh thích” đánh tới, “Quỷ Thần phách” của Nhâm Quỷ Thần cũng đã từ xa đánh vào vai phải Vương Tiểu Thạch. Xen lẫn trong đó là tiếng quát của Nhan Hạc Phát:



- Tiếp chiêu!



Vương Tiểu Thạch nhìn chuẩn thế công, đột nhiên trầm mình xuống.



Hắn trầm người rất đúng lúc.



“Thương Sinh thích” và “Quỷ Thần phách” đều đánh vào khoảng không, hai luồng nội lực mạnh mẽ va chạm vào nhau. “Ầm” một tiếng, Nhâm Quỷ Thần và Đặng Thương Sinh đều bị nội kình của đối phương chấn đến lắc lư.



Nhưng ngay lúc Vương Tiểu Thạch trầm người xuống, một luồng nội lực nhu hòa đã lặng lẽ tràn đến.



Nhu lực phát ra từ cổ tay và đầu ngón tay trắng ngần của Chu Tiểu Yêu.



Trong chốn võ lâm, loại chưởng lực có thể cách không phát động bằng cổ tay và đầu ngón tay vốn không nhiều lắm, người có thể dùng “Âm Nhu miên chưởng” lại càng hiếm thấy, còn luyện “Âm Nhu miên chưởng” đến mức có thể phát kình từ đầu ngón tay và cổ tay cũng chỉ có một mình Chu Tiểu Yêu.



Một chiêu này của Chu Tiểu Yêu dường như chưa đến, nhưng còn đáng sợ hơn so với hai chiêu vừa rồi của Nhâm Quỷ Thần và Đặng Thương Sinh.



Vương Tiểu Thạch bỗng vung hai tay. Hai mảnh tay áo của hắn chợt cuốn lên không, sau đó lại hạ xuống.



Thân thể của hắn vẫn đang trầm xuống, một chiêu này xem ra rất kỳ lạ. “Âm Nhu miên chưởng” của Chu Tiểu Yêu đã đến gần ngực hắn, nhưng hắn không né tránh cũng không chống đỡ, lại đột nhiên vung tay áo, chẳng lẽ là đầu hàng?



Chu Tiểu Yêu vừa xuất chiêu, Đường Bảo Ngưu đứng bên ngoài cuộc đã cảm thấy rùng mình, Trương Thán cũng không tự chủ được lén lui lại mấy bước để tránh khí lạnh. Đường Bảo Ngưu cắn răng đứng thẳng, cũng bắt đầu run lên.



Lúc này hai người vừa trông thấy tư thế của Vương Tiểu Thạch liền kinh ngạc, thân ảnh nhoáng lên, muốn lao vào trợ giúp, không ngờ lại cảm giác bên vai trầm xuống, hai chân cũng khó dời nửa bước. Bọn họ quay đầu nhìn, trông thấy Bạch Sầu Phi mỗi tay duỗi ra một ngón, đang nhấn lên vai hai người bọn họ.



Chỉ có một ngón tay, nhưng lại giống như có lực lượng ngàn cân, Trương Thán và Đường Bảo Ngưu không thể di động bước nào.



Trương Thán và Đường Bảo Ngưu trong lòng đều kình hãi. Nếu người này là kẻ địch, tính mạng của mình chẳng phải giống như con kiến dưới tay y sao?



Chợt thấy ánh mắt của Bạch Sầu Phi sáng lên.



Y nhìn chiêu thức của Vương Tiểu Thạch, trong lòng nóng lên, trên mặt nóng lên, ánh mắt cũng nóng lên.



“Chiêu thức hay!” - Trong lòng y thầm hô.



Một tiếng “bùng” vang lên, vòng eo nhỏ nhắn của Chu Tiểu Yêu bị đè xuống, làm cả người gập lại như muốn gãy ngang, muốn bay ra ngoài cửa sổ, nhưng nàng lại lập tức chậm rãi đứng lên.



Vòng eo của nàng vẫn hoàn hảo như trước, không gãy cũng không đứt.



Giống như khi gió mạnh thổi đến, cành liễu chỉ lắc lư nhưng không gãy.



Nhưng vừa rồi đâu chỉ là gió mạnh.



Vương Tiểu Thạch thừa dịp “Quỷ Thần phách” và “Thương Sinh thích” va chạm, đã xảo diệu chuyển hai luồng nội kình này sang đối kháng với “Âm Nhu miên chưởng” của nàng.



“Âm Nhu miên chưởng” mặc dù sở trường hóa giải cương khí nội gia, nhưng cùng lúc phải đối phó với kình khí của “Quỷ Thần phách” và “Thương Sinh thích” sắp nổ tung vì va chạm, giống như một người có sức ăn cực tốt, nhưng bỗng nhiên bắt hắn nuốt năm mươi quả trứng, chỉ sợ hắn cũng không ăn nổi.



Đường Bảo Ngưu giờ mới hiểu được dụng ý của Vương Tiểu Thạch, cũng hiểu rõ vì sao Bạch Sầu Phi lại ngăn bọn họ.



Hắn nhớ tới sức ăn của Trương Thán, cho nên hỏi:



- Nếu như ta bắt ngươi ăn năm mươi quả trứng trước, ngươi còn có thể nuốt được mấy chén cơm?



Trương Thán bị hắn hỏi đột ngột, không hiểu là chuyện gì, đành nói:



- Thật xin lỗi! Trứng do mấy tên khốn đưa tới trước giờ ta không ăn.



Nếu không phải ngón tay của Bạch Sầu Phi vẫn ấn trên hai người, nếu không phải lúc này Nhan Hạc Phát đã phát động công kích, e rằng bọn họ đã động thủ với nhau.




Vương Tiểu Thạch biết bốn người nhất định không chịu thôi. Trên thế gian có bao nhiêu người dũng cảm tiếp chiến mà lại chịu thừa nhận thất bại? Hắn chỉ đành nói:



- Như vậy…



Nhan Hạc Phát kiên quyết nói:



- Chúng ta không đánh nữa.



Vương Tiểu Thạch sững sờ, vội nói:



- Đã nhường, đã nhường.



Nhan Hạc Phát cắt lời:



- Cái gì mà đã nhường, chúng ta vốn không có nhường, đã dùng hết toàn lực nhưng vẫn đánh không lại ngươi.



Hắn ngừng một chút mới nói:



- Chúng ta tuyệt đối đánh không lại ngươi. Chúng ta thua.



Vương Tiểu Thạch lại giật mình, trong lòng thầm nghĩ: “Bốn vị thánh chủ này không hổ là nhân vật thành danh, lại dám thừa nhận thất bại trước mặt mọi người như vậy.”



Nhan Hạc Phát nói tiếp:



- Nhưng chúng ta cũng rất tiếc.



Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên hỏi:



- Vì sao?



Nhan Hạc Phát khẽ thở dài nói:



- Bởi vì chúng ta không giữ được mạng cho ngươi nữa.



Vương Tiểu Thạch không hiểu.



Nhan Hạc Phát nói:



- Bởi vì Thất Thánh chủ đã đến rồi.



Hắn bổ sung:



- Vừa rồi khi chúng ta bay xuống, trông thấy Thất Thánh chủ và Ngũ Thánh, Lục Thánh đã đến dưới lầu.



Bạch Sầu Phi thầm cả kinh, bởi vì có ba người đã đến bên dưới Tam Hợp lâu, nhưng hắn lại không hề phát giác ra.



Chỉ thấy vẻ mặt của Đặng Thương Sinh, Nhâm Quỷ Thần và Chu Tiểu Yêu đều rất kỳ lạ, giống như thương tiếc, giống như vui mừng, lại giống như cười trên nỗi đau của người khác. Tóm lại là ánh mắt của bọn họ đều như đang nhìn mấy người sắp chết một lần cuối cùng.



Vương Tiểu Thạch cảm thấy không phục, hừ một tiếng nói:



- Mê Thiên Thất Thánh chủ là nhân vật nào, ta đã muốn gặp từ lâu rồi.



Chợt nghe dưới lầu có một giọng nói non nớt vang lên:



- Muốn gặp ta thì cút xuống đây!



Vương Tiểu Thạch cười hì hì nói:



- Ta muốn gặp ngươi, sao ngươi không cút lên đây?



Hắn vừa nói xong câu này, trước mặt và dưới chân đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.