Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 4 : Rốt cuộc là ai

Ngày đăng: 14:08 18/04/20


Người đến tay phải chấp đao, tay còn lại nâng ngọn nến. Ánh nến chiếu rọi khuôn mặt của y, chính là người trẻ tuổi trong đám người chen chúc mà Vương Tiểu Thạch suýt đụng phải lúc ban ngày.



Vẫn là đôi má lúm đồng tiền như hai quả hạnh, ánh nến vẽ lên khuôn mặt một vệt rạng ngời diễm lệ.



Đèn đóm trong phòng đều tắt, chỉ ngọn nến trên tay y là vẫn sáng. Kẻ địch trong bóng tối đã tạo thành vòng vây như một chiếc thùng sắt, nhưng cặp mắt của y vẫn sáng ngời lấp lánh, chỉ có vẻ hưng phấn, hoàn toàn không chút sợ hãi nào.



Hoắc Đổng nói:



- Thì ra là một tiểu cô nương, đao pháp giỏi lắm!



Người đến nghe có người tán dương đao pháp y, không nhịn được mỉm cười, chợt nghe đối phương gọi y là “tiểu cô nương”, mày liễu liền nhướng lên:



- Ngươi làm sao biết ta là tiểu cô nương?



Lời này vừa ra khỏi miệng, những người ở trong bóng tối vốn bị đao pháp của nàng chấn nhiếp đều không nhịn được nở nụ cười.



Hoắc Đổng chỉ chỉ vào cái mũi của mình cười nói:



- Ngươi xem thử ta là nam hay nữ?



Đao khách trẻ tuổi kia tức giận nói:



- Đương nhiên là nam, chẳng lẽ có thể là một nữ nhân sao?



Hoắc Đổng cũng học theo ngữ khí của nàng, õng ẹo nói:



- Ngươi đương nhiên cũng là một nữ nhân rồi, chẳng lẽ có thể là một nam nhân sao?



Nói đoạn y còn dùng tay so so bộ ngực.



Cô gái kia tức giận đến giậm chân, giơ đao tiến lên phía trước một bước, nói:



- Chuyện tốt mà người của Lục Phân Bán đường các ngươi làm ta đều biết cả rồi, làm người khác tàn tật, lừa gạt trẻ con, ta muốn bắt các ngươi đến nha môn!



Hoắc Đổng lui một bước, chỉ vào mình cười cười nói:



- Bắt ta à?



Y lại cười quái dị nói với mọi người:



- Một mình cô ta, lại muốn bắt toàn bộ chúng ta.



Tất cả mọi người đều cười. Hoắc Đổng vừa giễu cợt nàng, vừa híp mắt nhìn chằm chằm vào mũi đao. Trong lòng y hiểu rõ, chưa nói tới kinh nghiệm giang hồ, nhưng đao pháp của cô gái này lại không phải hạng thường, trước tiên nên chọc giận đối phương mới dễ dàng ra tay.



Cố Hàn Lâm cũng học theo ngữ khí của Hoắc Đổng, trêu đùa:



- Cô nương bắt chúng ta đi làm gì sao?



Đinh Sấu Hạc cũng cười đưa tay ra nói:



- Cô nương cứ bắt đi, bắt đi! Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Hiếm khi được tiểu thư yêu mến, mời, mời, mời!



Tất cả mọi người đều cố ý cười lớn, trong tiếng cười mang theo vẻ giễu cợt. Chỉ có Lệ Đan là không cười, y nghe đối phương nói đã biết rõ những việc làm của y, tuy nói là vì bán mạng cho Lục Phân Bán đường, nhưng một khi tiết lộ ra ngoài thì người phải chịu trách nhiệm vẫn là y và các huynh đệ, cho nên y đã hạ quyết tâm quyết không thể để cho cô gái này còn sống ra ngoài.



Cô gái kia lập tức sầm mặt xuống.



Ánh nến nhoáng lên.



Hoắc Đổng lập tức quát một tiếng:



- Cẩn thận!



Đinh Sấu Hạc lách mình lui nhanh lại, chỉ nghe hai tiếng “bình bình”, hai người phía sau đã bị đụng bay ra ngoài. Thân hình y vẫn đứng nghiêm, nhưng áo choàng nơi eo đã xuất hiện hai vết rách.



Dưới ánh nến lờ mờ chiếu rọi, khuôn mặt Đinh Sấu Hạc tái nhợt, hết nhìn vết rách trên áo của mình lại nhìn về phía cô gái kia, giống như không dám đến gần.



Mọi người trong lòng đều kinh ngạc. Lúc bọn họ chế giễu cô gái này đều ngầm đề phòng, không ngờ đao pháp của đối phương lại nhanh như vậy, biết rõ đối phương không nể mặt muốn xuất đao, nhưng chỉ thấy ánh nến nhoáng lên, Đinh Sấu Hạc thiếu chút nữa đã bị chém thành hai đoạn. Nếu không phải Đinh Sấu Hạc vốn sở trường khinh công, nói không chừng đã không thể đứng đây được nữa.
Thư sinh áo gấm mỉm cười nói:



- Đã giải quyết hết rồi.



Triệu Thiết Lãnh chỉ chỉ về phía Vương Tiểu Thạch. Vương Tiểu Thạch chú ý khi y giơ khuỷu tay lên, ngón tay gập lại, mỗi động tác đều tạo thành góc vuông, nhìn giống như một người làm từ gỗ đang cử động vậy.



- Người này là ai?



Thư sinh áo gấm mỉm cười nhìn Vương Tiểu Thạch một cái, nói:



- Bây giờ còn chưa biết, đợi lát nữa sẽ biết.



Trong ánh mắt cứng nhắc của Triệu Thiết Lãnh dường như cũng hiện lên vẻ tán thưởng:



- Y rất hữu dụng.



Thư sinh áo gấm nhàn nhạt nói:



- Người hữu dụng vốn sẽ không nguyện ý để người khác sử dụng.



Triệu Thiết Lãnh chậm rãi quay đầu, nói:



- Người hữu dụng mà không thể sử dụng, chẳng khác nào vô dụng.



Thư sinh áo gấm nói:



- Dụng trong vô dụng mới là đại dụng.



Triệu Thiết Lãnh nói:



- Bạch huynh, thật xấu hổ, vẫn luôn dùng các hạ vào việc nhỏ, đúng là có tài mà không trọng dụng.



Thư sinh áo gấm mỉm cười, cười rất tiêu sái, nói:



- Hiện giờ tại hạ chỉ cần một trăm lượng bạc để sử dụng là được rồi.



Triệu Thiết Lãnh vội vàng đưa tay vào trong áo:



- Thiếu sót, thiếu sót, phần của Bạch huynh tại hạ tặng thêm năm thành.



Thư sinh áo gấm cầm lấy ba tấm ngân phiếu, soi dưới ánh nến một chút, sau đó cất vào trong tay áo, cười nói:



- Đa tạ!



Ôn Nhu bên trái nhìn thư sinh áo gấm, bên phải nhìn Triệu Thiết Lãnh, lại nhìn sang Vương Tiểu Thạch, cảm thấy dường như không ai để ý đến sự tồn tại của nàng. Nàng theo dõi nhóm người biểu diễn tạp kỹ này tụ tập ở đây, sau đó bị phát giác phải hiện thân, đang muốn thử đao phong một lần, lực đấu quần ma, không ngờ một chút thất thần bị kẻ địch thừa cơ, cuối cùng trong khoảnh khắc lại chết thêm nhiều người. Rốt cuộc ai là địch, ai là bạn, ngay cả nàng cũng không phân rõ, chỉ biết mình không còn là nhân vật chính ở nơi này nữa.



Nghĩ đến đây, nàng liền quát lên:



- Các ngươi là ai? Đang làm gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Triệu Thiết Lãnh và thư sinh áo gấm nhìn nhau nhìn một cái, đều nở nụ cười.



Câu hỏi của Ôn Nhu cũng là nghi vấn trong lòng Vương Tiểu Thạch.



Bọn họ rốt cuộc là ai?



Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Hắn đã quên trong câu hỏi của Ôn Nhu cũng bao gồm cả hắn.



Hắn chỉ biết là trong nghi vấn của mình cũng bao gồm cả Ôn Nhu.



Nàng là ai?



Nàng đến đây làm gì?