Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 46 : Thiên hạ ngốc nhất Tiểu Thạch Đầu

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


Lôi Thuần quay mặt sang chỗ khác, nói một cách xa xăm:



- Ngũ ca, huynh đối với ta rất tốt, chuyện này… không liên quan đến huynh. Ta không sao cả.



Trương Thán bình thường nhanh mồm nhanh miệng, nhưng vừa thấy Lôi Thuần rơi lệ lại luống cuống tay chân, không biết nên an ủi thế nào.



Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi cũng không biết khuyên nhủ ra sao.



- Cô ấy khóc rồi.



Vương Tiểu Thạch thấp giọng nói.



- Ta biết.



Bạch Sầu Phi trầm giọng nói.



- Ta cũng hơi muốn khóc.



Vương Tiểu Thạch cười khổ nói:



- Cho nên ta hiểu được tâm tình của Lôi cô nương.



- Hôm nay Lôi Thuần có mặt ở đây là do sắp đặt, hơn nữa sự sắp đặt này Lôi Tổn biết, Tô đại ca cũng biết, bởi vì đây là cạm bẫy do bọn họ bố trí để dụ Quan Thất rơi vào.



Bạch Sầu Phi nói:



- Cũng chỉ có Lôi Thuần không biết, cho nên chúng ta là quân cờ, còn cô ấy lại không bằng cả quân cờ, chỉ là mồi nhử.



- Ít nhất càng không làm chủ được mình.



Vương Tiểu Thạch nói:



- Một người là phụ thân của cô ấy, còn một người là trượng phu mà cô ấy sắp kết hôn… Nói đến mới nhớ, không lâu nữa còn phải gọi cô ấy là đại tẩu rồi.



Vương Tiểu Thạch cảm giác được sắc mặt Bạch Sầu Phi biến đổi, trở nên càng trắng bệch hơn.



- Lôi Thuần một ngày còn chưa gả, vẫn không nói chắc là phu nhân của ai.



Lời nói tiếp theo của Bạch Sầu Phi càng khiến Vương Tiểu Thạch giật mình:



- Lôi cô nương khóc chưa hẳn là vì Lôi Tổn và Tô Mộng Chẩm dùng cô ấy làm mồi nhử dụ Quan Thất ra để giết.



Vương Tiểu Thạch không nhịn được hỏi:



- Vậy là vì cái gì?



Bạch Sầu Phi nói:



- Lôi cô nương chưa chắc đã đồng ý hôn sự này.



- Nhưng Lôi Tổn thật sự hi vọng Lôi cô nương và Tô đại ca nên duyên vợ chồng, mượn chuyện này để Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường có thể giải quyết tranh chấp bằng biện pháp hoà bình, kết hợp làm một, tránh tổn thương hòa khí, vậy không tốt sao?



- Đây chỉ là Lôi Tổn tính toán có lợi cho mình, không thể khẳng định là Lôi Thuần cam tâm tình nguyện.



- Có điều Tô đại ca cũng thật sự yêu thích Lôi cô nương.



- Tô lâu chủ là bằng lòng một phía, còn Lôi cô nương chưa chắc đã thích y.



- Ta hiểu rồi.



Vương Tiểu Thạch chợt nói.



- Ngươi hiểu cái gì?



Lần này Bạch Sầu Phi lại ngạc nhiên hỏi.



- Ta hiểu vấn đề xuất phát từ đâu rồi.



- Vấn đề gì?



- Vấn đề không phải ở Lôi Tổn, không phải ở Tô đại ca, cũng không phải ở Lôi cô nương, mà là ở ngươi.



Vương Tiểu Thạch sáng mắt nhỏ giọng nói:



- Bất kể Lôi cô nương gả cho ai, ngươi cũng sẽ không cao hứng.



- Đúng.




Bạch Sầu Phi hừ lạnh nói:



- Tiểu Thạch Đầu, chúng ta là luận sự chứ không phải nói xằng nói bậy, làm con hát mua vui cho người. Lần này thả bọn chúng ra, khác nào trải đường giúp Quan Thất phục hưng. Nếu ngươi thật sự quý trọng Kim Phong Tế Vũ lâu thì sẽ không nghe theo chủ ý ngu ngốc này.



- Nếu cứ là kẻ địch thì giết chết, vậy ngươi còn có bao nhiêu bằng hữu?



Vương Tiểu Thạch hỏi lại:



- Cả đời ngươi có thể giết được mấy kẻ địch? Không phải là bằng hữu liền giết chết, cuối cùng chỉ có một kết quả, đó là biến tẩt cả bằng hữu thành kẻ địch.



Bạch Sầu Phi cười lạnh nói:



- Ngươi cho rằng thả ra thì bọn chúng sẽ trở thành bằng hữu của chúng ta sao? Suy nghĩ đó quá hão huyền rồi.



- Đây không phải thả, mà là ai cũng có quyền sống, cũng không ai có quyền giết người khác. Không giết người là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cũng không cần báo đáp gì, sao có thể là suy nghĩ hão huyền?



Vương Tiểu Thạch nghiêm nghị nói:



- Chúng ta nhấn chết một con kiến, có thể là vì nó cắn chúng ta một cái, hay chiếm đoạt lương thực của chúng ta. Nếu như nó không phạm đến ta, sao lại phải lấy đi tính mạng của nó? Người không phạm ta, ta cũng không phạm người; còn nếu người phạm ta nhưng không đến mức phải chết, vậy cũng không cần thiết phải giết người. Trên đầu chúng ta cũng có một đôi bàn tay lớn vô hình, nếu như vô duyên vô cớ giết người, nó chỉ cần nhấn xuống một cái sẽ biến thành thiên tai kỳ họa, chúng ta đã sớm không tồn tại trên đời này rồi.



- Nếu như ngươi muốn nói đến ông trời, vậy trời vốn là bạo ngược vô tình, xem vạn vật như chó lợn. Trời đất bất nhân, nào có giúp những kẻ lương thiện. Chúng ta không giết người cũng sẽ có người khác giết người, vì để mình không bị giết, không bằng giết nhiều người một chút.



Từ sau khi thi triển “Tam Chỉ Đạn Thiên”, sắc mặt của Bạch Sầu Phi vẫn trắng một cách kỳ lạ, không thể khôi phục lại:



- Có kẻ làm đại sự nào lại không giết người? Giết người cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm. Có ai sống trên đời lại không giết người? Chỉ là hắn có thể không dùng đao, không dùng máu, mà dùng tư tưởng, dùng mưu kế, dùng phương thức của hắn để giết người khác mưu lợi cho mình, mà hắn cũng bị người khác giết để mưu lợi cho bọn họ.



Vương Tiểu Thạch hỏi lại:



- Ngươi nói như vậy là vì ngươi có bản lĩnh giết người, nếu có một ngày ngươi mất đi bản lĩnh này, mọi người đều tới giết ngươi, ngươi sẽ nói sao?



Bạch Sầu Phi kiên định nói:



- Những kẻ không có bản lĩnh đều đáng chết. Bọn chúng nếu như không sớm học một chút bản lĩnh, bị người khác giết cũng không trách được ai. Người sống vốn là để giết người hoặc là bị người giết.



Vương Tiểu Thạch nói:



- Mấy câu này của ngươi vốn chỉ có kẻ nửa điên nửa khùng như Quan Thất mới nói ra.



Bạch Sầu Phi nói:



- Quan Thất không ngừng lặp lại mấy câu đó, vốn là do ta thức tỉnh hắn. Câu nói kia của ta còn lợi hại hơn so với một kiếm đâm trúng chỗ hiểm của hắn.



Vương Tiểu Thạch nói:



- Xem ra ngươi còn cuồng hơn cả Quan Thất.



- Y đâu chỉ cuồng như Quan Thất.



Lôi Thuần bỗng nhiên ngắt lời:



- Y cũng điên giống như Quan Thất vậy.



Bạch Sầu Phi nhướng mày, còn chưa lên tiếng, Lôi Thuần đã thêm vào một câu:



- Hơn nữa y còn ngốc hơn so với Quan Thất.



“Ngốc”, nếu chữ này là do Ôn Nhu nói ra, y còn có thể dễ dàng tha thứ. Bởi vì trên đời có một số người tự cho là thông minh, thường thích bảo người khác là ngu ngốc; còn người thông minh thật sự sẽ không để cho quá nhiều người biết sự thông minh của y, thà để người khác cho rằng y là kẻ ngốc. Cho nên một người thông minh sẽ cố che giấu sự thông minh, chỉ có loại người không được thông minh mới cố chứng tỏ cho người khác biết mình thông minh tuyệt đỉnh.



Có điều Lôi Thuần lại mắng y là ngốc trước mặt mọi người.



Khuôn mặt Bạch Sầu Phi tái nhợt, lần đầu tiên hiện lên sắc đỏ.



- Quan Thất thân mang tuyệt kỹ, phải kinh động đến hai đại bang phái, năm đại cao thủ trong kinh thành mới đả thương được y, nhưng vẫn không chế ngự được. Y mới có tư cách nói những lời hùng hồn như “người không giết ta, ta sẽ giết người”.



Lôi Thuần thẳng thắn nói:



- Bạch công tử hình như còn không có năng lực này, cũng không có thực lực như vậy, nói ra những lời đó, không sợ giết không được người lại bị người khác giết sao?



Sắc mặt Bạch Sầu Phi càng đỏ hơn, đang định lên tiếng, Lôi Thuần lại nói:



- Nếu như không có khả năng duy trì hòa bình, lại vọng tưởng giữ gìn hòa bình, chủ trì chính nghĩa, đó chỉ là trò cười; nếu như không có khả năng bảo vệ chính mình, lại muốn bảo vệ người khác, đó là không thực tế.



Giọng nói của nàng nhu hòa, nhưng so với đao của Tô Mộng Chẩm còn sắc bén hơn:



- Một người phải tự hiểu lòng mình, những chuyện không hợp với tính cách thì sẽ không làm được; cho dù làm được cũng sẽ không thoải mái, không thích hợp. Có điều một kẻ không biết lượng sức sẽ làm ra rất nhiều chuyện ngốc nghếch, thốt ra rất nhiều lời ngốc nghếch, ngươi nói xem đây không phải ngốc thì là gì?