Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 54 : Chuyện nhà, chuyện nước, chuyện thiên hạ, chuyện chuyện thương tâm

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


Tiếng gió, tiếng mưa, tiếng thét to.



Ánh đao và bóng thương.



Tất cả đều diễn ra sau khi Trương Thán nói xong câu này.



Đám người áo đen hầu hết đã xông vào, đồng loạt đâm ra thương của bọn họ.



Trong bọn họ có người ra tay với Đường Bảo Ngưu, có người ra tay với Trương Thán, có người lao đến Bành Tiêm, Tập Luyện Thiên và Mạnh Không Không thi triển sát chiêu.



Những người bên cạnh ba gã Đao Vương đều lần lượt rút đao.



Mạnh Không Không kêu lên:



- Chờ một chút…



Nhưng lời nói của hắn chỉ có tác dụng với đám người cầm đao, còn đối với đám sát thủ cầm thương lại hoàn toàn vô dụng.



Thương múa thương đâm, đao vung đao chém.



Đám đao khách đều dừng tay, chỉ có Tập Luyện Thiên đột nhiên xông lên.



Sau đó bọn họ bỗng nhìn thấy mộng, một giấc mộng rực rỡ.



Mộng vốn là thứ không nhìn thấy, chỉ tồn tại trong giấc ngủ.



Mộng có thể nghĩ đến, nhưng lại không thể chạm đến.



Nhưng mộng đôi khi cũng có thể thấy được, có thể sờ được, khi nó thông qua thực tiễn hóa thành hiện thực.



Chỉ có điều, khi đó ngươi sẽ có một giấc mộng khác, một giấc mộng càng đẹp hơn.



Ai có thể tạo nên một giấc mộng hoàn toàn giống như hiện thực?



Cho dù có thể, nhưng khi tỉnh lại vẫn là hư không.



Cho nên mộng vĩnh viễn là mộng, không phải là hiện thực.



Đao của Tập Luyện Thiên là hiện thực, không phải mộng.



Hắn xuất đao, đẹp như giấc mộng, màu sắc rực rỡ, nhất là màu đỏ tươi của máu.



Đao của hắn lại mang đến hiện thực tàn khốc.



Đao lướt qua, trong màu đen bắn ra sắc đỏ.



Sau đó mọi người mới giật mình. Màu đỏ kia vốn là máu tươi, còn màu đen là trang phục đi đêm của đám sát thủ.



Đám sát thủ cắn răng, vung thương liều mạng, những người nhuộm máu ngã xuống đều không kêu lên tiếng nào, còn những người không chảy máu thì mắt cũng đỏ lên.



Tập Luyện Thiên cũng đã giết đến đỏ mắt.



Thần hồn của hắn đã không còn ở trong thân thể, mà là ở đao.



Mỗi đao chém ra, sinh mệnh của hắn đều bừng lên réo rắt, ưu nhã như mộng.



Có phải vì mộng quá đẹp, cho nên người trên đời đều thích nằm mơ?



Lúc này chợt vang lên tiếng mõ, là canh hai ba khắc, hoàn toàn tương phản với tiếng mõ canh vừa rồi.



Vừa rồi là canh ba hai khắc.



Hiện giờ là canh mấy? Thời gian sao có thể quay lại được?



Đám sát thủ vốn đang vung thương, biết rõ sẽ nằm trong máu tươi nhưng đều liều mạng. Có lẽ là vì bọn họ biết chỉ có liều mới có mạng.



Cho nên bọn họ không ngừng lao đến thanh đao kia, giống như lao vào trong một cơn ác mộng.



Mặc dù đây là giấc mộng đẹp của Tập Luyện Thiên.



Thông thường, mộng đẹp của một người rất có thể lại là ác mộng của một người khác.



Lúc này tiếng mõ lại vang lên.



Bọn sát thủ liền ngừng tay, có kẻ hung hăng nhìn chằm chằm vào Đường Bảo Ngưu, Trương Thán, Tập Luyện Thiên, Mạnh Không Không và Bành Tiêm, có kẻ lại ôm lấy thi thể đồng bạn trên đất, nhưng bọn họ đều không còn xông lên trước mà đang lui lại.



Tập Luyện Thiên hét lớn một tiếng:



- Trốn không thoát đâu!



Hắn vung đao xông đến. Bảy tên đao thủ phía sau hắn sớm đã kích động, lúc này cũng đồng loạt xông lên.



Bành Tiêm chợt quay sang Mạnh Không Không nói:



- Chúng ta có cần thiết phải đánh trận chiến hồ đồ này không?



Nếu như nói âm điệu của Đường Bảo Ngưu là vừa nhanh vừa vang đội giống như pháo nổ liên tiếp, vậy thì giọng nói của Bành Tiêm cũng giống như pháo, nhưng là loại phái dùng vò bọc lại, vang lên những tiếng trầm.



Mạnh Không Không thở dài nói:



- Vậy cũng đành chịu, Tập thiếu trang chủ đã ra tay rồi.



Bành Tiêm nói ngay:



- Ngươi có thể ngăn cản.



- Ngăn cản đao của Tập Luyện Thiên?


Nhìn dáng vẻ của hắn chỉ khoảng chừng ba mươi bốn mươi tuổi. Người mập thường rất lâu già, huống hồ là vừa mập mạp vừa khả ái. Nhưng bây giờ hắn lại nói mình đã già rồi, Mạnh Không Không cũng chỉ đành lắng nghe.



Ai bảo hắn là Chu hình tổng?



Trên thế gian, tất cả lời nói của “lão tổng” đều phải có một đám người không phải “lão tổng” cung kính lắng nghe.



- Niên kỷ càng lớn, ánh mắt lại càng không dùng được.



Chu Nguyệt Minh vẫn cười nói:



- Ví dụ như, vừa rồi ta rõ ràng nhìn thấy có bảy tám người áo đen nằm trên đất, hình như là đã chết, nhưng trong nháy mắt lại không thấy tăm hơi, nhất định là ta nhìn lầm rồi.



Mạnh Không Không cuối cùng cũng hiểu ý của Chu Nguyệt Minh, hắn cảm kích đến thiếu điều muốn quỳ lạy xuống.



Trong kinh thành có ai không biết thủ đoạn của Chu hình tổng. Hắn muốn chỉnh ngươi và không muốn chỉnh ngươi, tuyệt đối là khác nhau một trời một vực, giống như lên tiên cung và xuống địa ngục vậy.



Lúc này Chu Nguyệt Minh nói như thế, xem như đã bày tỏ thái độ.



- Ví dụ như bây giờ ta nhìn thấy trên đất đang có ba người chết, nhưng chỉ cần trong nháy mắt lại không thấy bọn họ, ta cũng nhất định cho là mình hoa mắt.



Hắn quay đầu hỏi lão nhân bên cạnh:



- Nhâm Lao, ngươi nói xem ta có phải hoa mắt không?



Lão nhân cung kính nói:



- Nếu như trên đất thật sự có người chết, đại nhân sao lại không nhìn thấy.



Chu Nguyệt Minh hỏi:



- Cho nên trên đất vốn không có người chết, đúng không?



Lão nhân đáp:



- Đúng.



Chu Nguyệt Minh lại quay sang Mạnh Không Không cười nói:



- Không phải ngươi mới vừa nói ta mắt thần như chớp sao?



- Ta hiểu rồi.



Mạnh Không Không thoải mái tiếp nhận:



- Đại nhân chỉ nhìn thấy thứ nên thấy mà thôi.



- Đúng.



Lần này đến phiên Chu Nguyệt Minh đáp:



- Một người nếu chỉ thấy những thứ mà hắn nên thấy, nghe những điều mà hắn nên nghe, nói những lời mà hắn nên nói, làm những chuyện mà hắn nên làm, nhất định sẽ sống vui vẻ hơn một chút, cũng sống lâu hơn một chút.



Mạnh Không Không lập tức “thu dọn” người chết trên đất, thậm chí không để lại một vết máu nào nơi quán rượu. Sau đó bọn họ mới dám rời khỏi.



Đường Bảo Ngưu và Trương Thán cũng muốn rời khỏi.



Chu Nguyệt Minh đột nhiên nói:



- Không phải vừa rồi ta nghe nói ở đây có người đánh nhau sao?



Lão nhân Nhâm Lao nói:



- Đúng, cửa sau của quán này bị đổ, bàn ghế ngổn ngang, ngay cả nhà xí cũng bị phá tan, đúng là có dấu vết đánh nhau.



Chu Nguyệt Minh híp mắt nhìn quanh nói:



- Vậy sao? Là ai đánh nhau?



Nhâm Lao chỉ vào Trương Thán và Đường Bảo Ngưu:



- Chính là bọn họ.



Chu Nguyệt Minh cười tủm tỉm nhìn bọn họ, giống như một người đói bụng đã lâu nhìn thấy thức ăn phong phú:



- Chính là hai người bọn họ sao?



Sau đó hắn hạ lệnh:



- Bắt bọn họ về!



Đường Bảo Ngưu và Trương Thán không trốn, cũng không ngoan cố chống lại.



Bởi vì bọn họ trốn không thoát.



Bên ngoài quán rượu còn có mấy chục nha sai, đều là hảo thủ nhất lưu của Lục Phiến Môn trong kinh thành.



Bọn họ cũng không muốn trốn.



Bởi vì lúc bắt bọn họ đi, lão nhân Nhâm Lao đã thấp giọng nói:



- Khi về chỉ cần trình bày rõ ràng sẽ không sao, chúng ta cũng vì công sự mà thôi.



Trương Thán và Đường Bảo Ngưu cũng muốn theo bọn họ rời đi, ít nhất như vậy có thể tránh được đám người Mạnh Không Không đuổi giết hoặc “Thiên Hạ Đệ Thất” phục kích.



Nhưng bọn họ sai rồi.



Bọn họ đã quên, trên thế gian có một loại người mà lời nói vạn lần không nên tin.