Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 62 : Tất cả bình an

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


Khách mời của buổi tiệc cũng không tính là nhiều, nhưng đều không tầm thường.



Bọn họ là những hảo hán có tiếng, cũng có đại biểu của những bang khác tại kinh thành. Trong số họ có người vốn ủng hộ Lục Phân Bán đường, cũng có người ủng hộ Kim Phong Tế Vũ lâu, đêm nay đều tề tụ ở đây để chờ đợi một cục diện mới.



Một trăm sáu mươi mấy người, trong đó có người võ công xuất chúng, có người tinh thông mưu lược, có người biết làm ăn buôn bán, có người giỏi về tổ chức, nhưng bọn họ đều có một sở trường chung, đó là biết làm cách nào để nhìn được chiều gió trên giang hồ đầy phong ba.



Cục diện biến đổi như thế nào, bọn họ cũng thay đổi theo như vậy.



Loại người này không thể làm được chuyện lớn, nhưng muốn ổn định đại cuộc thì lại không thể thiếu bọn họ. Trước đây các bang phái trong thiên hạ kiếm được lợi lộc, dù là trong tối hay ngoài sáng, Lục Phân Bán đường đều lấy đi ba phần rưỡi. Hiện giờ Kim Phong Tế Vũ lâu độc bá thiên hạ, chỉ trong vòng hai ngày, hai thế lực lớn trong kinh thành có thể đối chọi với bọn họ là Lục Phân Bán đường và Mê Thiên Thất Thánh đều bị Tô Mộng Chẩm khống chế hoặc đánh tan. Địa vị của Kim Phong Tế Vũ lâu đã đạt đến mức trước đây chưa từng có, không gì sánh bằng. Phần lớn con người đều như bọn họ, một mặt biết khôn giữ mình, một mặt lại tùy thời hành động, không ai biết trước khi tình thế diễn tiến bọn họ sẽ đứng ở bên nào. Có điều hiện giờ Kim Phong Tế Vũ lâu vô cùng cường thịnh, bọn họ đều có mặt chúc mừng. Bữa tiệc quan trọng như vậy, bọn họ dĩ nhiên sẽ không vô cớ vắng mặt, cũng hiểu rằng phải kịp thời bày tỏ thái độ của mình.



Khi Tô Mộng Chẩm đi vào Hồng lâu, đám giang hồ hào kiệt này đều đứng lên. Có thể được lãnh tụ của các bang phái khắp nơi tôn sùng, thậm chí là kính sợ, cho dù chỉ là giả vờ cũng đủ để tự hào. Tô Mộng Chẩm đã từng thấy qua nhiều, cũng không khỏi có chút cảm giác tự mãn.



Dương Vô Tà đang chủ trì đại cuộc.



Lúc Tô Mộng Chẩm đi vào, bên trái là Bạch Sầu Phi, còn bên phải là Vương Tiểu Thạch.



Mạc Bắc Thần phụ trách canh phòng tại Kim Phong Tế Vũ lâu đêm nay. Y vừa thấy Tô Mộng Chẩm xuất hiện ở hành lang, liền tới gần nói một câu:



- Đạp tuyết vô ngân.



Ý của câu này là tất cả đều bình an.



Tô Mộng Chẩm gật đầu. Thật ra lúc này y cũng cảm thấy máu đang dâng lên, chỉ cần hơi vận chân khí rất có thể sẽ không ngừng thổ máu. Y cố kìm nén, cố phấn chấn lên. Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi ở hai bên nhìn nhau một cái, trong mắt đều có vẻ lo lắng.



Địch Phi Kinh lại không đến.



Hiện nay Lục Phân Bán đường đang hỗn loạn, y phải ở lại trấn giữ Lục Phân Bán đường, dẹp yên lòng người.



Huống hồ muốn thu phục đám tinh anh chỉ trung thành với Lôi Tổn tuyệt đối không phải là chuyện dễ, lỡ may làm không tốt còn có thể trả giá bằng tính mạng.



Đối với chuyện này, Tô Mộng Chẩm hiểu mình nên tránh sang một bên, để cho người khác giải quyết chuyện nhà của bọn họ thì tốt hơn.



Lúc này Triệu Thiết Lãnh lại đi vào.



Y đương nhiên chính là Tiết Tây Thần. Hôm nay trong kinh thành đã xảy ra nhiều chuyện, những người phụ trách phòng thủ nội thành đều sớm cảnh giác, Đao Nam Thần cũng bị triệu tập về cung trấn thủ, vì vậy không đến được.



Tiết Tây Thần còn dẫn theo hai người đến, một người là Chu Giác, còn một người là Lôi Kiều.



Bọn họ đại biểu Địch Phi Kinh đến đây.



Lục Phân Bán đường phái hai đại tướng này đến, rõ ràng là giống như nước yếu phái sứ giả đến nước mạnh để cầu được phong thưởng.



Đây không chỉ là yếu kém, mà chính là đầu hàng.



Tô Mộng Chẩm cũng chú ý người đến chỉ là Chu Giác và Lôi Kiều.



Chu Giác và Lôi Kiều chỉ xếp ở vị trí thứ bảy và thứ mười bốn của Lục Phân Bán đường.



Ngoại trừ Lôi Hận đã chết dưới tay Quách Đông Thần, Lôi Động Thiên xếp thứ ba và Lôi Mị thứ tư đều không đến.




Lục Phân Bán đường tổng cộng có mười ba đường, lúc này đã có đệ tử của năm đường xông đến, hiển nhiên Địch Phi Kinh đã không thề khống chế được cục diện.



Ngoại trừ Lôi Tổn và Địch Phi Kinh, Lôi Động Thiên là kẻ khó giải quyết nhất trong Lục Phân Bán đường.



Lôi Động Thiên là tử sĩ của Lôi Tổn, y quả nhiên không tuân theo lệnh của Địch Phi Kinh.



Thần sắc Tô Mộng Chẩm không đổi, chỉ nói:



- Hắn tới thật tốt. Không biết hắn có qua được “Vô Phát Vô Thiên” không?



Dương Vô Tà tới gần một bước, thấp giọng nói:



- Hắn tới quá nhanh, đám người Nhan Hạc Phát và Chu Tiểu Yêu sợ rằng không địch nổi…



Chợt nghe phía trước lầu xôn xao, tiếng giết chóc vang lên khắp nơi, có người lại kêu lên:



- Lôi Động Thiên đến rồi!



Giọng nói chợt im bặt. “Ầm” một tiếng, một bóng người bay vút vào, đó là một hán tử gầy gò, toàn thân đẫm máu, nhưng lại sắc bén như một thanh đao vừa ra khỏi vỏ.



Nơi này có hơn trăm người, hơn nữa đều là anh hùng hào kiệt các nơi, nhưng hán tử gầy gò này lại ngang nhiên xông vào, giống như không hề để những người này vào mắt.



Trên người y có bảy tám vết thương còn đang chảy máu, nhưng nhìn thần thái của y lại giống như thương thế kia là của người khác, máu cũng là của người khác, chẳng liên quan gì đến y.



Ánh mắt của y rất tỉnh táo, người cũng rất ổn định.



Nhưng nhìn như vậy lại có cảm giác y đang rất giận dữ, giận dữ đến mức khiến cho y trấn tĩnh lại. Thâm cừu đại hận là phải dùng máu để rửa, dùng sinh mạng để đổi, còn căm phẫn lại là chuyện chẳng đáng quan tâm.



Mọi người lại như sóng nhường ra một con đường để Tô Mộng Chẩm trực tiếp đối mặt với y.



Tô Mộng Chẩm nói:



- Rất tốt, ngươi…



Y lại không nhìn Lôi Động Thiên, ánh mắt nhìn thoáng qua chỗ Lôi Thuần, trông thấy nụ cười xinh đẹp tàn khốc lưu lại bên môi nàng, liền ngẩn ra một chút, sau đó đột nhiên hét lớn.



Ánh đao hiện ra từ trong tay áo của y.



Ánh đao đột ngột như bất chợt nhìn thấy mỹ nhân.



Quan tài bị chém làm hai, ánh máu hiện lên.



Người trong quan tài kêu lên một tiếng, thân thể cũng bị chém làm hai.



Người trong quan tài là Sư Vô Quý.



Lôi Thuần cũng thất thanh kêu lên.