Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 7 : Người trong mộng

Ngày đăng: 14:08 18/04/20


Ôn Nhu vừa nghe, mày liễu liền dựng lên, lại muốn rút đao.



Bạch Sầu Phi vội nói:



- Lần này là người của quan nha.



Ôn Nhu ngẩn người, phản ứng đầu tiên chính là hỏi:



- Đến bắt chúng ta sao?



Bạch Sầu Phi cười nói:



- Cô đã phạm pháp sao?



Ôn Nhu lại ngẩn ra:



- Là đến bắt các người à?



Vương Tiểu Thạch giải thích:



- Đây chắc là do Triệu Thiết Lãnh đã an bài từ trước. Có điều đám nha sai quan binh này đến, nơi này không thể ở lại được nữa.



Bạch Sầu Phi nói:



- Cho nên chạy vẫn là thượng sách.



Chợt nghe tiếng chó sủa, tiếng vó ngựa cùng với tiếng người huyên náo, lần này ngay cả Ôn Nhu cũng nghe thấy rõ ràng.



Bạch Sầu Phi cười nói:



- Lúc này không chạy còn đợi khi nào?



Ba người nhìn nhau một cái. Vương Tiểu Thạch nhảy lên khỏi mái nhà bị phá. Ôn Nhu lao ra ngoài cửa sổ. Bạch Sầu Phi lại lướt ra ngoài cửa chính. Ngay lúc này, Bạch Sầu Phi đột nhiên dùng ngón tay búng một phát vào đáy ly rượu.



Y vửa búng tay, ly rượu lập tức vỡ thành hai nửa.



Trong hai mảnh sứ vỡ này có một mảnh bắn về phía Lệ Đan, còn một mảnh bay về phía Lệ Tiêu Hồng, thế bắn rất mạnh nhanh như ánh chớp.



Vương Tiểu Thạch lúc này đã nhảy lên nóc nhà, chợt nghe tiếng gió, thân hình liền trầm xuống rơi đến chỗ huynh muội họ Lệ đang nằm sấp, vẫn giữ tư thế đầu dưới chân trên, quơ tay một cái bắt được một mảnh sứ vỡ.



Một mảnh khác lại rít lên bắn thẳng đến, Vương Tiểu Thạch không kịp phản ứng, tay áo còn bị mảnh sứ vỡ cắt rách một đường, sau đó ghim vào trán của Lệ Đan.



Lệ Đan kêu lên một tiếng, lập tức tắt thở.



Vương Tiểu Thạch nhịn không được trong lòng giận dữ:



- Vì sao ngươi phải đuổi tận giết tuyệt như vậy?



Bạch Sầu Phi khoan thai nói:



- Lòng dạ của ngươi quá mềm yếu.



Vương Tiểu Thạch nghe xong càng giận hơn:



- Đây không phải là vấn đề lòng dạ mềm yếu hay không, mà là không cần thiết thì việc gì phải giết người?



Bạch Sầu Phi vẫn ung dung như cũ:



- Tha cho bất cứ kẻ nào ở đây, ngày sau chuyện này truyền ra ngoài, Lôi Tổn và Tô Mộng Chẩm đều sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Ngươi nghĩ xem mềm yếu như vậy có đáng hay không?



Vương Tiểu Thạch vẫn hậm hực.



Chợt nghe Ôn Nhu ở bên ngoài kêu lên:



- Hai người các ngươi làm gì trong đó, còn không ra à?



Bạch Sầu Phi dường như không muốn tiếp tục xung đột với Vương Tiểu Thạch, chỉ nói:



- Cô ta ở bên ngoài hô to gọi nhỏ như vậy, chắc muốn kéo hết bộ khoái cả thành đến đây thì mới vừa lòng.



Lệ Tiêu Hồng cố sức ngầng đầu lên, đôi mắt lóe lên vẻ hận thù.



Bạch Sầu Phi phất phất tay, nói:



- Thôi được, ta sẽ không giết nữ nhân này, hi vọng cô ta sẽ không làm uổng công ngươi đã ra tay cứu giúp.



Dứt lời liền phi thân ra ngoài.



Vương Tiểu Thạch nhìn sang Lệ Tiêu Hồng, lại nhìn những xác chết nằm ngổn ngang, thở dài một tiếng. Lúc này tiếng người la ngựa hí ầm ĩ đã đến gần, Vương Tiểu Thạch để lại một câu:



- Cô không nên làm chuyện thương thiên hại lý nữa.



Hắn đá một cái hóa giải huyệt đạo bị phong bế của Lệ Tiêu Hồng, sau đó phi thân ra ngoài cửa sổ.



Ba bóng người lao nhanh dưới ánh trăng,.


Bạch Sầu Phi cũng không ngăn cản, chỉ cười ha hả.



Ôn Nhu hất mái tóc đen, xoay người nhảy lên bờ, lẩm bẩm nói:



- Các ngươi không có ai tốt cả, toàn khi dễ ta.



Vương Tiểu Thạch muốn lên bờ đuổi theo nhưng Bạch Sầu Phi lại ngăn cản:



- Đừng nóng! Cô ta bỏ đi không có chỗ náo nhiệt, cũng sẽ trở về thôi.



Vương Tiểu Thạch cảm thấy trên mặt vẫn còn nóng rát:



- Cô ấy… cô ấy hiểu lầm ta rồi. Ta làm sao có thể nói những lời khinh bạc như vậy?



Bạch Sầu Phi cười nói:



- Cho dù có nói thì đã sao? Cô ta xinh đẹp đáng yêu như vậy, không muốn lên giường thì mới không phải là nam nhân.



Vương Tiểu Thạch vẫn rất ấm ức, cả buổi mới nói được ra lời:



- Nhưng mà… ta quả thật không nói những những lời đó.



- Nói ra cũng có sao.



Bạch Sầu Phi ung dung nói:



- Cô ta nổi tính tiểu thư cũng chẳng có gì ghê gớm. Thế nào? Không lẽ ngươi chỉ nói chơi chứ chẳng thật sự làm gì, cô ta đã ra tay đánh người còn chưa đủ nữa sao? Yên tâm! Yên tâm! Đến đêm không có chỗ ngủ trọ cô ta sẽ trở về thôi.



Vương Tiểu Thạch cảm thấy hơi ủy khuất, nhìn dòng sông ngơ ngác nói:



- Hi vọng cô ấy không rời khỏi là tốt rồi.



Bạch Sầu Phi từ bên cạnh quan sát Vương Tiểu Thạch, trong lòng như có suy nghĩ, nói:



- Không có đâu…



Đột nhiên y im bặt, dùng khuỷu tay thúc vào vai Vương Tiểu Thạch. Vương Tiểu Thạch ngẩn ra. Chợt nghe Bạch Sầu Phi thấp giọng nói một cách nghiêm túc:



- Nhìn kìa!



Vương Tiểu Thạch nhìn về phía xa, trông thấy một đám tỳ nữ vú em các loại đang vây quanh một cô gái mặc y phục màu xanh lá, bước lên một chiếc thuyền hoa mỹ gần đó.



Vương Tiểu Thạch chỉ thoáng nhìn, đột nhiên tất cả mọi người dường như đều biến mất. Hắn chỉ nhìn thấy một mỹ nhân mặc y phục màu xanh nhạt, dáng vẻ thướt tha bước lên thuyền. Từ xa xa chỉ loáng thoáng nhìn thấy cô gái kia mặt mày thanh tú, mếm mại yêu kiều, mỗi cử động là một tư thái khác nhau. Vương Tiểu Thạch vừa nhìn thoáng qua, trong lòng đã cảm thấy xốn xang, lại nhìn sàng dương liễu khói mờ, núi xanh như tranh vẽ, khắp nơi đều thấy cảnh phong tình.



Những tay chèo trên chiếc thuyền kia đã bắt đầu chống thuyền ra sông, đi đến đường đê tránh gió, tìm một nơi yên tĩnh đậu lại. Bảy tám đại hán trên thuyền không ngừng thét to, liên tục vung mái chèo.



Bạch Sầu Phi nói:



- Có nhìn thấy không?



Vương Tiểu Thạch lẩm bẩm:



- Không ngờ thế gian này lại có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, Ôn nữ hiệp là một, cô gái này là một… A!



Nói đến đây, hắn mới nhớ mình hơi thất thố.



Bạch Sầu Phi buồn cười nói:



- Hà, ngươi nhìn cái gì vậy? Chỉ thấy tuyệt đại giai nhân, không thấy…



Giọng nói của y trầm xuống, thần thái lại bắt đầu kiêu ngạo:



- Ta thấy chiếc thuyền kia có điểm không bình thường.



Vương Tiểu Thạch giật mình, trong lòng bắt đầu hơi lo lắng cho cô gái yếu đuối kia:



- Thế nào?



Giọng điệu của hắn lại hơi chút không tin, nghi ngờ Bạch Sầu Phi cố ý làm ra vẻ quan trọng.



Cặp mắt Bạch Sầu Phi như chim ưng nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền đậu ở phía xa, ánh mắt giống như hai lưỡi dao sắc bén có thể cắt vàng phá đá:



- Hầu hết những người chèo thuyền vài năm trên sông, mái chèo hạ xuống đều không làm bắn bọt nước lên, tay cầm chèo còn phải biết mượn sức nước. Với loại thuyền quan này, thường chỉ có những người lão luyện mới dám nhận thuyền. Vừa rồi ta nhìn những tay chèo thuyền đó, thứ nhất là hai mắt sáng ngời hữu thần, cánh tay đầy cơ bắp, tư thế trầm ổn, thoạt nhìn đã biết là người có võ công; thứ hai là đám người này không biết mượn sức nước, hạ chèo làm bọt nước bắn lên cao, rõ ràng là những kẻ mới vào nghề; ba là da của bọn họ quá trắng, so với những kẻ đi thuyền dầm mưa dãi nắng hoàn toàn khác biệt; hơn nữa bọn họ còn thường liếc nhìn nhau, lại đậu thuyền tại một nơi hoang vắng, nhất định là có mưu đồ.



Y nói từng chữ từng câu:



- Xem ra, đêm nay, thuyền này sẽ gặp phải tai ương.



Vương Tiểu Thạch còn đang nghĩ về cô gái xinh đẹp tao nhã kia, không nhịn được hỏi:



- Chúng ta có nên qua cảnh báo không…



Ánh mắt Bạch Sầu Phi dần dần trở nên giống như một con sói hoang đang rình mồi trong núi sâu, nói một cách hùng hồn:



- Không.