Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 9 : Tiếng gió ánh trăng, bóng người ca múa

Ngày đăng: 14:08 18/04/20


Cục diện trên thuyền đã được bình ổn. Trong số năm tỳ nữ đã chết mất một người, bốn người còn sống đều bị dọa đến thất thần. Tám gã gia nô bảo vệ bị trúng thuốc mê, chết mất sáu người, chỉ còn lại hai người, phải dùng nước giội vào mặt, vuốt da xát mũi một lúc mới từ từ thức tỉnh.



Ngược lại người đẹp kia vẫn rất bình tĩnh, gọi vài tỳ nữ chia ra cứu người và đốt đèn lên. Nàng trước tiên vái tạ Bạch Sầu Phi, sau đó nhẹ nhàng đi vào phòng trong, thay đổi một bộ áo váy màu da cam. Sau khi mời ba người ngồi ghế, nàng ngồi ở vị trí chủ tọa, bảo người hầu chuẩn bị tiệc để tạ ơn ba người Bạch Sầu Phi, Vương Tiểu Thạch và Ôn Nhu.



Bạch Sầu Phi thấy nàng phân phó người hầu thu dọn cục diện, xử lý thi thể, chuẩn bị tiệc rượu, thu xếp tất cả một cách trấn tĩnh ung dung, giống như sự tình hung hiểm vừa rồi chẳng hề xảy ra, trong lòng biết nàng có định lực và năng lực hơn người, nhưng lại không biết võ công. Nhìn tư thái dịu dàng của nàng, yếu đuối mỏng manh, đôi mắt đen láy xinh như mộng, giữa đôi lông mày thoáng hiện lên vẻ lo lắng, nói năng đúng mực hàm chứa phong tình, lúc cười lại lộ ra vẻ ngây thơ, Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch càng nhận định nàng không phải là con gái nhà bình thường.



Cô gái kia xin hỏi họ tên, sau đó cảm ơn ba người:



- Đêm nay nếu không có ba vị, tiểu nữ cũng không biết sẽ ra sao, chỉ cầu được chết cho nhanh. Đại ân đại đức này tiểu nữ sẽ ghi nhớ suốt đời.



Nàng nói với cả ba người, nhưng lúc nói chuyện lại dịu dàng liếc nhìn Bạch Sầu Phi một cái. Bạch Sầu Phi chỉ cảm thấy đôi mắt của nàng như mơ màng, vừa sâu lắng, vừa đen láy, lại vừa ôn nhu.



Vương Tiểu Thạch cười nói:



- Lần này cũng không phải do chúng ta cứu. Ta với Ôn nữ hiệp hiểu lầm nên đánh nhau một trận. Nếu không nhờ Bạch huynh phát hiện sớm, e rằng…



Hắn không ở ngoài khoang thuyền nhìn thấy chuyện xảy ra bên trong như Bạch Sầu Phi, cho nên cũng không hiểu rõ lắm tình huống thế nào, chỉ biết là một cô gái đối mặt với bảy tên cường đạo tàn ác dâm ô, đương nhiên là vô cùng hung hiểm.



Bạch Sầu Phi đột nhiên nói:



- Bảy tên này đều là kẻ hung tàn, gian dâm cướp bóc khắp nơi, sau đó tụ tập với nhau quy thuận dưới trướng của Mê Thiên Thất Thánh, danh xưng là “Thất Sát”. Bảy tên này cùng nhau ra tay với chiếc thuyền của cô, hiển nhiên đã sớm có mưu tính, không biết là vì nguyên nhân gì?



Cô gái kia thản nhiên cười nói, nói:



- Cái gì mà “Thất Sát” chứ, dưới tay của ân công cũng giống như bọn chuột nhắt không chịu nổi một chiêu.



Bạch Sầu Phi tự đắc cười cười, nói:



- Vừa rồi ta ở ngoài cửa sổ, nghe bọn chúng nói hình như là có quan hệ với cả Mê Thiên Thất Thánh và Lục Phân Bán đường. Mê Thiên Thất Thánh là một bang phái thần bí, lập nghiệp từ kinh thành, nanh vuốt vươn khắp các tỉnh, thế lực không thể xem thường. Lục Phân Bán đường lại là thiên hạ đệ nhất đường, ngay cả thiên tử cũng phải nhường nhịn vài phần, không biết làm sao lại có quan hệ với Thất Sát này?



Cô gái kia cười nhẹ nói:



- Tôi không biết nhiều về chuyện trên giang hồ lắm.



Nàng tiếp tục nói:



- Công tử sao không tìm Giả Thiên Cừu hỏi một chút.



Vương Tiểu Thạch hỏi:



- Ai là Giả Thiên Cừu?



Bạch Sầu Phi nói:



- Giả Thiên Cừu chính là tên đầu lĩnh đạo tặc vừa bị bắt.



Y bổ sung một câu:



- Ta mặc dù biết bọn chúng là Thất Sát, nhưng tên của bọn chúng thì không biết một ai.



Cặp mắt Vương Tiểu Thạch sáng rực lên:



- Ta cũng không biết.



Ôn Nhu không rõ này hai nam nhân này có ý gì, nhưng nàng hiểu rằng biết nhiều hơn một chút thì sẽ được người khác tôn kính, liền nói:



- Ta thì có nghe nói qua.



Bạch Sầu Phi bật thốt lên:



- Ồ?



Ôn Nhu nhếch cặp môi đỏ mọng nói:



- Giả Thiên Cừu là một trong Thất Sát.



Bạch Sầu Phi hỏi tiếp:



- Còn gì nữa không?



Ôn Nhu trong lòng hơi luống cuống:



- Hắn là một nam nhân.



Bạch Sầu Phi tiếp tục hỏi:



- Rồi sao nữa?



Ôn Nhu bực mình, sẵng giọng mắng:



- Hắn là một tên khốn khiếp tội ác tày trời.


- Về nhà là tâm nguyện của tôi. Muội muội thì sao?



Ôn Nhu ngẫm nghĩ, bỗng nhiên hơi ngượng nghịu, lại đỏ mặt lên.



- Lấy chồng à?



Điền Thuần trêu chọc.



Ôn Nhu sẳng giọng:



- Tỷ đó, tỷ mới đúng là muốn lấy chồng đến phát điên rồi.



Điền Thuần lại nói:



- Ồ, muội đời này không lấy chồng sao?



Ôn Nhu thẹn đỏ mặt nói:



- Ta phải tìm được sư huynh rồi mới tính.



Nhớ tới Ôn Nhu có một vị sư ca danh lừng thiên hạ là Tô Mộng Chẩm, Vương Tiểu Thạch cảm thấy sau cổ hơi ngứa. Bạch Sầu Phi cũng cảm thấy có chút ngượng ngập, vì vậy nói:



- Điền cô nương, đứng trước cảnh đẹp ngày lành như vậy, cô có thể đàn một bản không?



Điền Thuần nghiêng đầu, cười hỏi:



- Làm sao công tử biết tôi biết đánh đàn?



Bạch Sầu Phi nói:



- Ngón tay xinh đẹp như vậy, không biết đánh đàn mới là chuyện lạ.



Điền Thuần nói:



- Ai nói vậy, mười ngón tay này của tôi còn có thể giết người đó.



Dứt lời nàng nhẹ nhàng đứng dậy. Bạch Sầu Phi vẫn cười trêu chọc:



- Ta tin, ta tin.



Điền Thuần lấy ra một chiếc đàn cổ như bị cháy sém, búng lên dây đàn vài cái. Vương Tiểu Thạch bật thốt lên:



- Đàn tốt.



Điền Thuần khẽ cười. Tiếng đàn như nước chảy phát ra từ mười ngón tay lả lướt, như giang sơn tuế nguyệt, nhân sinh đằng đẵng, đường dài xa xăm, bờ cõi mênh mông. Bạch Sầu Phi nhịn không được khẽ khen một tiếng:



- Đàn thật hay.



Vương Tiểu Thạch nhất thời hứng thú, liền móc ra một ống tiêu làm bằng trúc tương phi, hòa tấu cùng với tiếng đàn.



Bạch Sầu Phi cũng nhịn không được bắt đầu nhảy múa. Dưới ánh trăng, tay áo của y tung bay như muốn theo gió trở về, hát một ca khúc quen thuộc dễ dàng nhận ra khi vừa nghe tiếng đàn tiếng tiêu.



Biết năm trăm năm quan niệm mới



Khi đến ngàn năm lại thấy xưa *



* Trích từ “luận thơ” của Triệu Dực thời nhà Thanh.



Bạch Sầu Phi như theo lời nhạc tan vào trong gió.



Trên sông, dưới trăng, trong gió, tại thuyền, một tiêu một đàn, say sưa ca múa, hứng hết ý vẫn còn. Ca khúc đã dừng, ba người đều nhìn nhau cười. Ôn Nhu như tiếc nuối nói:



- Tiếc là ta không biết nhảy múa hay tấu nhạc, không biết gì cả. Tỷ tỷ thật là giỏi.



Điền Thuần an ủi nàng:



- Muội có thể ca hát mà.



Ôn Nhu trề cặp môi đỏ mọng nói:



- Không được. Lúc nhỏ trong nhà, ta mới mở miệng hát hai câu thì chim sơn ca trong lồng đã bị bệnh hai ngày. Ta mà mở miệng vàng ra hát, các người sẽ đánh đàn không nổi, tiêu thổi không lên, khiêu vũ thì nhất định sẽ nhảy xuống sông.



Nàng vừa nói xong, mọi người đều cười lớn.



Đêm nay, sắc gió, ánh trăng, tiếng ca, điệu múa và nụ cười vui vẻ đều lưu lại phong tình không dứt.



Ngày hôm sau, khi Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch từ thuyền của bọn họ đi lên thuyền lớn đậu bên bờ, phát hiện những người hầu và rương hòm trên thuyền đều đã biến mất, chỉ còn lại Ôn Nhu vẫn đang ngủ say sưa.



Điền Thuần cũng không thấy nữa.



Chỉ lưu lại một mảnh giấy trắng như có vệt nước mắt nhỏ lên, trên giấy không viết chữ nào.