Ôn Nhu Nữ Phụ

Chương 16 : Tạm biệt

Ngày đăng: 13:12 19/04/20


"Chị, mau xuống ăn cơm."



Thiên Lam bị tiếng đập cửa cùng giọng của Thiên Tuyết kéo ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô bất giác mỉm cười. Dù cô có lo lắng ra sao cũng không thể gặp lại họ. Chi bằng hãy để họ vào trong tim và cầu mong cho họ ở thế giới bên kia có thể thật hạnh phúc, vui vẻ.



"Chị..." Không thấy tiếng đáp lại, Thiên Tuyết tiếp tục gọi. Có phải là chị ngủ quên nên không nghe tiếng hay không ?



"Chị xuống ngay đây. Em xuống trước đi."

Thiên Lam vừa đứng dậy vừa nói. Không ngờ cô chỉ nằm một chút đã tới bữa tối. Thời gian qua thật nhanh.



Trên bàn cơm đã ngồi đông đủ, kể cả ba Dương hay vắng mặt hôm nay cũng xuất hiện.



Sau khi ông nội Dương nhấc chiếc đũa lên, mọi người bắt đầu gắp thức ăn.



Cả gia đình quây quần bên nhau, vừa ăn vừa nói chuyện. Không khí gia đình thật đầm ấm, vui vẻ.



Thiên Lam hạ mi mắt, miệng cười mà khóe mắt cay cay. Thói quen thật sự là một điều đáng sợ. Trước kia, hơn 10 năm, cô thói quen ở một mình. Nhưng từ khi tới đây, dù trong thời gian ngắn ngủi, cô lại quen cảnh một gia đình hạnh phúc. Bây giờ, cô thật luyến tiếc nếu phải rời đi, một lần nữa tự lập.



"Ba, ngày kia con sẽ trở về."



Dù luyến tiếc nhưng Thiên Lam vẫn quyết định rời đi. Giống như những đứa trẻ đã lớn cuối cùng cũng phải tự lập.



Lúc trước "Dương Thiên Lam" có thể cũng luyến tiếc gia đình hạnh phúc này, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi. Bởi gia đình này, không trọn vẹn với cô. Nếu cố giữ lại, có thể nó sẽ không còn tốt đẹp như vậy nữa.



Thiên Lam nhìn từng gương mặt quen thuộc, trong lòng rộng mở. Hôm nay cô rời đi, nhưng sau này cũng có thể quay lại. Gia đình hạnh phúc này cũng vẫn là của cô.
"Về nhà đi." Vừa trở lại chốn xưa, những tâm tình lúc trước cũng phút chốc ùa về. Bây giờ cô chỉ muốn một mình im lặng sửa sang lại tâm tình.



Nhận ra cảm xúc của cô không tốt, Jon cũng không nói gì, chỉ im lặng lái xe.



Bởi vì trong nhà chỉ có Eric và Thiên Lam, nên Eric không tiếp tục ở trong căn biệt thự lớn của gia tộc George, mà chuyển tới một căn biệt thự gần công ty.



Khi Thiên Lam tới nơi, trong nhà chỉ có một cặp vợ chồng trung niên đang chăm sóc sân vườn.



Jon vừa gặp hai người đã vui mừng hô lên.

"Quản gia Jill, mau xem ai tới này."



Người đàn ông nghe vậy khẽ liếc nhìn hắn, rồi cung kính cùng Thiên Lam chào hỏi. "Chào mừng tiểu thư trở về."



Thiên Lam nghe hai người đối thoại cũng biết cặp vợ chồng kia là ai. Quản gia Jill, vị quản gia trung thành nhất của gia tộc George. Nghe nói, ông đã làm quản gia cho nhà George hơn 30 năm, là người chứng kiến hai anh em Thiên Lam từ nhỏ tới lớn. Khi Eric quyết định chuyển tới nơi đây, cũng chỉ mang theo gia đình vị quản gia lâu năm này.

"Chào quản gia Jill, sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn."



"Không dám, tiểu thư có chuyện gì cứ việc gọi tôi." Quản gia Jill nghiêm túc nói. Là một quản gia đúng tiêu chuẩn, dù chủ nhân có đối xử như thế nào vẫn phải hiểu biết thân phận và trách nhiệm của mình.



"Chào mừng tiểu thư." Dì Jani đứng bên cạnh tươi cười nói.



"Chào dì Jani." Thiên Lam lễ phép chào.

Đây chính là những người cùng cô chung sống sau này. Hi vọng mọi người sẽ hoà đồng, vui vẻ.