Ôn Nhu Nữ Phụ
Chương 7 : Mừng Thọ 2
Ngày đăng: 13:11 19/04/20
"Không phải cô thích làm gì sẽ làm cái đó. Cái giá phải trả vốn rất cao."
Như nghĩ ra điều gì, Hoàng Ngọc Minh giảm tức giận, thâm ý nói.
Lâm Ngọc Dao nghe vậy có hơi lo sợ, nhưng nghĩ tới họ Hoàng phải dựa vào họ Lâm, cô lại trấn tĩnh lại.
"Tôi làm gì tôi tự biết. Còn cậu nên suy xét lại việc mình làm. Đừng bởi vì xúc động mà ảnh hưởng tới gia đình. Lúc đó, không còn ai giúp đỡ cậu đâu."
Nghĩ tới gia đình còn phải nhờ vào sự giúp đỡ của nhà cô ta, Hoàng Ngọc Minh hơi nao núng. Bây giờ lại bị nói ra uy hiếp, càng kiến người ta xấu hổ, giận dữ.
Nhớ tới kết quả mình điều tra được, Hoàng Ngọc Minh càng muốn mau chóng thực hiện kế hoạch, phá hủy hoàn toàn nhà họ Lâm.
"Tôi làm gì cũng còn chưa vi phạm tới pháp luật. Nhưng nếu để người ta biết, Lâm tiểu thư thuê người cố ý gây tai nạn, nhằm mưu sát người khác. Lúc đó, Lâm tiểu thư cùng Lâm gia sẽ ra sao?"
Nghe vậy, nghĩ tới những việc mình đã làm, Lâm Ngọc Dao trong lòng bồn chồn. Không biết cậu ta đã biết được bao nhiêu? Nhưng bề ngoài cô vẫn không tỏ vẻ gì.
"Cậu nói gì vậy chứ? Tôi đã làm gì cơ?"
Như nhìn thấu sự lo sợ trong lòng cô, Hoàng Ngọc Minh càng tự tin.
"Thứ ba tuần trước, trên đường X có một vụ tai nạn. Không biết Lâm tiểu thư có biết hay không? Nghe nói, có một vị tiểu thư Việt kiều bị thương hôn mê."
Nghe vậy, người xung quanh liền xì xào bàn tán. Người biết chuyện thì dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lâm Ngọc Dao, người không biết thì hỏi thăm người bên cạnh.
Thấy mọi người đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình. Lâm Ngọc Dao vừa lo lắng, vừa tức giận, lại không biết phản ứng thế nào.
Lâm ba vừa nghe chuyện liền vội vàng chạy tới. Ông kéo tay con gái đến trước mặt Dương ba xin lỗi.
Lâm ba vừa nghe chuyện liền vội vàng chạy tới. Ông kéo tay con gái đến trước mặt Dương ba xin lỗi.
"Xin lỗi anh Dương, con gái tôi không hiểu chuyện gây náo loạn buổi lễ. Trở về tôi sẽ dạy dỗ lại con bé. Bây giờ, nhà tôi có chút chuyện, tôi xin phép về trước."
Ba Dương cũng biết chuyện, ông nghi ngờ nhìn Lâm Ngọc Dao, nhưng lại là trưởng bối, cũng không có chứng cớ, nên chỉ lịch sự chào tạm biệt Lâm ba.
"Không sao. Trẻ con náo loạn thôi mà. Ông bạn có việc tôi cũng không dám giữ. Hi vọng lần sau, chúng ta có thời gian tụ họp lâu hơn."
"Tất nhiên."
Lâm ba cười cười cùng mọi người từ dã rồi dẫn con gái thẳng ra hội trường.
Sau khi Lâm Ngọc Dao bị kéo đi, bởi vì có trưởng bối, Hoàng Ngọc Minh cũng không dám níu kéo cô lại xin lỗi Hạ Vi Vi.
Nhìn Lâm Ngọc Dao chật vật rời khỏi, thật sự là đại khoái nhân tâm. Hoàng Ngọc Minh nhìn bộ váy trắng bị rượu vang lây dính của Hạ Vi Vi, nhíu nhíu mày.
"Mình đưa cậu về thay bộ đồ khác."
Hạ Vi Vi thấy Hoàng Ngọc Minh giúp đỡ mình như vậy, rất cảm động. Nhìn lại Tử Nam, từ đầu tới cuối, anh đều không nói câu nào. Mặc dù có thất vọng, nhưng dù sao hôm nay cô cũng là bạn gái của anh.
"Để anh đưa em về." Thấy Vi Vi thất vọng nhìn hắn, Trần Tử Nam bước đến dắt tay cô. Trong lòng cũng đều là bất đắc dĩ, ngay cả bạn gái hắn cũng không thể bảo vệ được.
Hoàng Ngọc Minh nhìn Trần Tử Nam cuối cùng mới xuất hiện, lại giành Vi Vi với hắn, trong lòng đều là khó chịu cùng tức giận.
"Không cần anh. Tôi đưa Vi Vi về cũng được."
Trần Tử Nam cũng không nhìn anh, chỉ đưa tay đỡ lấy Hạ Vi Vi, thâm tình nhìn cô.
Trần Tử Nam cũng không nhìn anh, chỉ đưa tay đỡ lấy Hạ Vi Vi, thâm tình nhìn cô.
"Thật xin lỗi, anh sẽ giải thích với em sau."
Nghe vậy, Hoàng Ngọc Minh cười khẩy. Thiên Lam cũng cười khẩy. Lúc nguy cấp không lao ra giúp đỡ, bây giờ chỉ một tiếng xin lỗi có thể bù đắp sao?
Hạ Vi Vi mặc dù tiếc nuối, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng anh. Cô xin lỗi nhìn Hoàng Ngọc Minh.
"Cảm ơn cậu. Tử Nam đưa mình về được rồi."
"Vi Vi, cậu..." Hoàng Ngọc Minh bất ngờ nhìn cô. Lại chỉ thấy ánh mắt cảm kích mà xin lỗi nhìn cậu. Cuối cùng, cậu vẫn là chán nản, buông tay nhìn cô đi theo hắn ta.
Hoàng Ngọc Minh im lặng tách khỏi mọi người. Trong lòng cậu tất cả đều là hình bóng và sự lựa chọn của Hạ Vi Vi, mà không chú ý tới một cô gái khác cũng đang đau lòng cho cậu.
Thiên Lam nhìn Thiên Tuyết thẫn thờ nhìn theo người ta, khẽ thở dài. Cô chưa từng yêu ai, cũng không biết cảm giác đó như thế nào. Nhưng nếu là cô, khi yêu nhất định sẽ nói ra mà không phải giữ lại trong lòng. Như vậy, bản thân khó chịu, người khác cũng chưa chắc đã hiểu.
"Đi theo đi. Nói với cậu ta."
Thiên Lam cổ vũ nhìn Thiên Tuyết.
Người ta nói, ở bên khi người khác đau lòng sẽ dễ dàng để lại ấn tượng trong lòng người ta nhất. Hi vọng, em sẽ thành công.
Thiên Minh nhìn hai cô em gái hỗ động, vui vẻ cười. Anh đặt tay lên vai Thiên Tuyết, không tiếng động cổ vũ. Nhìn cô chạy theo bước chân người khác, có thất lạc cùng thoải mái.
"Chuyện đó, anh sẽ cho người điều tra." Dù vô tình hay cố ý, anh cũng nhất định điều tra ra.
Thiên Lam nhìn anh nghiêm túc như vậy, sửng sốt cười cười. Có lẽ đó mới thật là anh đi. Một quân nhân ưu tú, lãnh ngạo, bất khuất.
Trước đây, mỗi lần thấy anh, đều là một người anh trưởng, có nghiêm khắc nhưng cũng đầy tình yêu thương em gái. Khiến cô quên mất thân phận thực của anh cũng là một người quân nhân nhiệt huyết.
"Vâng". Cảm ơn anh.
Cô cười, anh cũng cười. Dù có chuyện gì xảy ra. Họ vẫn là anh em cùng chung nửa dòng máu.
"Ra nhảy một bản đi."