Ông Chủ, Tôi Sẽ Bảo Vệ Anh

Chương 3 :

Ngày đăng: 02:03 19/04/20


Sáng sớm tỉnh lại, tinh thần sảng khoái, tinh khí mười phần.



Chim sẻ đậu trên dây điện bên cửa kêu chiêm chiếp, ánh nắng mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa sổ màu xanh thẫm đem toàn bộ phòng long lánh màu u lam, một phòng yên tĩnh, làm cho người tôi an tâm tự tại.



Tâm tình tốt, Kinh Nhẫn nhanh chóng đứng dậy đánh răng rửa mặt, thay quần áo thể thao, sau đó đẩy cửa phòng ra, đi nhanh ra khỏi phòng, chuẩn bị chạy sớm.



“Kinh tiên sinh, chào buổi sáng.” Vừa thấy Kinh Nhẫn, Miêu Thủy Tịnh vội vàng chào hỏi, hai tay vẫn giữ nguyên động tác đánh thái cực quyền.



Thái cực trọng tâm tĩnh ý chuyên, kiêng kị nhất tâm nhị dụng, may mắn trước đó cô đã đánh qua một lần, bây giờ chỉ là khoa tay múa chân khoa tay múa chân, không sao.



Nụ cười cứng đờ, tâm tình tốt nháy mắt biến mất không chút dấu vết.



Anh làm sao có thể đã quên cô nàng phiền toái này?



“Đêm qua ngủ ngon không?”



Ngủ?



Cô vừa hỏi, anh mới nhớ tới chuyện đêm qua.



Anh và cô đồng giường cộng chẩm một đêm, anh mất hứng cũng không thích ứng, ôm tâm tình hỗn loạn đi ngủ, vốn nghĩ sẽ khó có thể ngủ say, không ngờ lại ngủ đến hừng đông, sau khi tỉnh dậy còn rất thoải mái.



“Hoàn hảo.” Anh quái dị nhìn cô, trong lòng buồn bực làm sao mình có thể cùng cô ngủ một đêm mà không cảm thấy gì, ngay cả việc cô rời giường anh cũng không có cảm giác?



Hơn nửa năm không có bạn gái, anh đã quen ngủ một mình, hôm qua đột nhiên ngủ cạnh một cô gái xa lạ, thế mà anh lại ngủ say như lợn?! Quái lạ!



“Tập thể dục sao?” Cô nhìn anh một thân quàn áo thể thao rộng, lại hỏi.



Đêm qua khi xem xét phòng ở, cô phát hiện trước nhà anh có sân trước rất lớn, mà sân trước được chia làm ba khu vực, một khu vực trong đó trồng hoa, một khu vực khác trồng cây, mà khu vực trung gian lại có hai cái khung nướng thịt lớn đặc chế.



Một người sống một mình làm gì mà phải dùng đến hai cái khung nướng thịt lớn như vậy? Cho nên cô đoán rằng này hai cái khung nướng thịt lớn đó nhất định là vì nhân nhân viên ty mà mua. Tối hôm qua thấy anh cùng với các nhân viên nói chuyện, cô chỉ biết anh là một ông chủ hào phóng lại săn sóc nhân viên, mời nhân viên đến nhà ăn thịt nướng hẳn là chuyện bình thường.



“Hừ!” Anh dùng hừ nhẹ thay thế câu trả lời, hỏi lại: “Cô đang làm gì?”



“Đánh quyền.” Cô hai tay như phất liễu, giống như tùng phi tùng, đem triển chưa triển, ở không trung hư họa chuyển viên.



“Cái này cũng gọi là đánh quyền? A! Tôi thấy con kiến trèo cây còn nhanh hơn cô.” Anh ôm ngực trào phúng, khinh thường nhìn cô đánh quyền chậm đến mức gần như có thể nói là khoa trương.



Anh biết cô đang đánh thái cực quyền, mà thái cực quyền pháp lại chia ra làm nội gia quyền cùng ngoại gia quyền, ngoại gia trọng công kích, nội gia trọng dưỡng sinh, loại quyền pháp này thường là người già đánh, không ngờ cô cũng thuộc trường phái lkk (*), anh muốn thực sự làm cho cô bảo hộ, chỉ sợ mười cái mạng cũng không đủ anh chết.



(*) lkk: không rõ từ này có nghĩa gì những khi gg thì ra một đường link gấu trúc TQ nhảy dance ? còn baidu thì =_+ ra điện thoại và con chuột.



“Thái cực vốn là dùng ý không dùng lực, ngộ công, tứ lạng bạt thiên cân; Ý công, tắc mượn lực dùng lực, hoặc là đem từng chiêu từng thức, liên tiếp nối liền, phát ra như trường giang đại hà cuồn cuộn không ngừng……”



“Được rồi.” Anh đánh gãy lời của cô. “Nghe cô nói chuyện xong tôi sợ là tôi cũng ngủ luôn, cô là trời sinh nói chuyện liền chậm như vậy, vẫn là trước đây bị thương làm cho miệng bị bệnh?” Anh thật sự là không chịu nổi tốc độ nói chuyện của cô.



“Nói quá nhanh, có đôi khi ngôn từ không trải qua suy nghĩ dẫn đến phân tranh, cho nên tôi thích chậm rãi nói chuyện.”



“Chậm cũng có hạn độ, cô nói chuyện mà như bị thần rùa phụ thân, ai mà có nhiều thời gian nghe cô nói chuyện a?”



“Thật ra……” Cô vốn định mở miệng giải thích rằng trước kia cố chủ gần như rất ít nói chuyện với cô, cái bọn họ muốn là yên tĩnh, có thể bảo hộ bọn họ, khi quan trọng còn có thể chết thay, cho nên cơ hội để cô nói chuyện cũng không nhiều. Nhưng nếu anh không giống họ, thích nói kích cô, dựa vào lễ phép, cô cũng không thể không đồng ý, nhưng khi cô nói chuyện bình thường cũng là tốc độ này, cô cũng không có biện pháp.



Chẳng qua là từ điều này ra nếu cô thực sự muốn mở miệng giải thích, chỉ sợ anh sẽ lại trách cô lãng phí thời gian.



“Thật ra cái gì?” Anh hỏi.



“Không có gì.”



“Cái gì mà không có gì.” Anh nhíu mày. “Nói chuyện ấp a ấp úng làm cho người khác chán ghét, không muốn nói thì đừng mở miệng, một câu cũng không nói xong, đùa giỡn người à?”



“Tôi không có ý tđó……” Ai, long tốt vẫn là bị người ghét, vô tội.



“Quên đi, quên đi!” Dù sao anh cũng không thể nhẫn nại nghe kiểu rùa nói chuyện của cô, muốn nghe cô giải thích, chạy sớm của anh cũng không cần chạy luôn mất.



Lướt qua cô, anh đem khăn lông đeo vào cổ, sau đó đẩy ra cửa lớn sơn màu son trước sân ra, chạy đi phía trước, nhưng chưa chạy được mấy bước, anh phát hiện phía sau có một quả bí đao lùn đi theo.



“Cô đi theo tôi làm sao?” Anh quay đầu trừng cô.



“Bảo hộ ngài.” Lời xưa tái hiện.


“Còn nói không phải phiền toái, suốt ngày chọc tôi mất hứng.” Nhớ tới một màn cô không có né tránh Thạch Hoành Khải muốn ôm vai cô trong văn phòng, trong lòng lại không thoải mái.



“Tôi không có, đó là tại anh……” Đó là tại anh thích tự nổi giận nha? Cô muốn nói như vậy, lại nhớ tới thân phận vệ sĩ của mình. Vệ sĩ không được cùng cố chủ mở khóe miệng, cho nên cô đem lời nuốt trở về.



“Đó là tôi cái gì?”



“Không có gì.” Cô lắc đầu, mũ bảo hộ trên đầu cũng lúc lắc theo.



“Lại ấp a ấp úng, tật xấu!” Tức quá! Anh giữ chặt mũ bảo hộ.



“Ông chủ, đây là ai a?” (*) Phía sau hai người đột nhiên truyền đến tiếng công nhân trêu đùa.



(*) Nguyên tiếng Trung là “老板, 你马子啊?” = ông chủ, ngươi cái bô a? (theo QT) Cái bô? Bồ nhí? Trợ lí?



“Thật nhỏ nha! Từ nơi nào đến vậy?” Đúng tiêu giọng Đài Loan chuẩn quốc ngữ.



“Chào mọi người, tôi là vệ sĩ của Kinh tiên sinh, tôi họ Miêu.” Miêu Thủy Tịnh có lễ xoay người lại chào hỏi.



“A?” Hai gã công nhân đều há hốc mồm, có lầm không nha, con gái làm vệ sĩ không nói, mà còn là một tiểu bất điểm? Phốc phì…… Hai người ôm bụng cười ra tiếng.



“Ồn ào muốn chết, cười cái gì mà cười! Rất nhàn có phải không, còn không trở về làm việc cho tôi.” Không biết vì sao, thấy ánh mắt xem thường của hai người này lại chọc giận anh, mặc dù anh cũng không cho rằng cô đủ tư cách làm một vệ sĩ, nhưng anh chính là không muốn có người xem thường cô như vậy.



“Nha, bảo hộ nữ sinh nha, ông chủ thích người ta rồi sau?” Hai người không chịu đi, đứng tại chỗ trêu đùa ấm ĩ.



“Còn không đi? Cẩn thận tôi cho mấy người đi chuyển thép, mệt chết mấy người luôn!”



“Được rồi được rồi!” Hai người lúc này mới chịu rời đi, nhưng vẫn là vừa đi vừa cười, liên tục quay đầu nhìn Miêu Thủy Tịnh và Kinh Nhẫn; Tiểu bất điểm bảo hộ người khổng lồ, thật sự là cười chết người rồi.



Lại nữa, chính là như vậy, một khi chuyện dính vào cô, anh liền dễ dàng bị ảnh hưởng, ngay cả chính anh cũng cảm thấy khó hiểu.



Xoay người, trừng mắt nhìn cô một cái, sớm biết thế thì đã không mang cô đến công trường. “Tóm lại, tôi không cần người khác bảo vệ, sớm hay muộn tôi nhất định sẽ làm cho cô phải tự mình bỏ việc.”



Vô duyên vô cớ bị người trừng mắt nhìn, cô thở dài, yên lặng đi theo sau anh.



Lần đầu tiên bị người khác ngại thành như vậy, thật sự là không có thói quen, trong đầu giống như có một cảm giác xuất hiện, đó là rầu rĩ, không rất thoải mái.



Kinh Nhẫn bước cầu thang không có tay vịn, bước nhanh đi đến tầng 4, vừa vặn nhìn đến đốc công, liền hỏi tình huống hiện tại: “Ông Tạ, tiến độ như thế nào?”



Hai tháng này, công ty đồng thời thực hiện ba dự án, công trường phân biệt ở Tân Điếm, Bắc Đầu và Hoa Liên, anh cách hai ngày lại phải lái xe đến các công trường tuần tra.



“Hết thảy đều theo kế hoạch, nhưng sáng nay cục khí tượng dự báo trên ti vi, tôi đoán sẽ mưa vài ngày, hy vọng không làm ảnh hưởng tiến độ.”



“Nếu chậm vài ngày thì không sao, nhưng phải làm viecj nhanh gọn một chút, trước khi bão đến, đem vật nặng buộc gọn chuyển sang chỗ thấp, vôi phấn, bùn cát và những thứ dễ trôi thì phải chuẩn bị chống nước, khi có bão thì lưu hai người bảo vệ, đừng làm cho bọn đạo chích đem máy móc sắp thép của chúng ta mang đi cầm bán.”



“Tôi đã biết.”



Nói rõ xong công việc cần bàn giao, Kinh Nhẫn đi đến các tầng trệt xem xét tình huống thi công.



Dưới tầng tiếng máy móc nặng nề vận tác như tiếng chiêng tiếng trống, trên tầng tiếng công nhân thi công thì như đánh giặc, Miêu Thủy Tịnh vừa thích ứng tạp âm có độ đề-xi-ben cao, vừa yên lặng đi theo Kinh Nhẫn tới tầng 7.



Tầng 7 tạm dừng thi công, vật liệu để chất đống, nhìn quanh bốn phía đều là khung cửa sổ chưa đặt kính, bên ngoài sức gió mạnh, xuyên qua các cửa sổ mang theo cát mù mắt tạo thành tiếng gió chói tai, Miêu Thủy Tịnh theo bản năng nheo hai mắt và nhẹ nhàng che lỗ tai lại, nhưng vẫn chú ý động tĩnh quanh mình.



Về phần Kinh Nhẫn, không hổ danh là người làm nghề xây dựng, gió mạnh ngoài cửa sổ đối với anh không có ảnh hưởng, càng không thể xóc nảy bước đi của anh, anh đi về phía cửa sổ lớn, thăm dò nhìn ra bên ngoài tường, muốn xem xét phẩm chất thi công ngoài tường một chút.



Nhưng đúng vào lúc này, ở tòa nhà cao tầng bên kia phản xạ ra một chút ngân quang, Kinh Nhẫn trực giác cho rằng là phản quang cửa sổ nên không để ý, vì thế khom người cúi đầu xuống nhìn lại, nhưng Miêu Thủy Tịnh lại trừng mắt nhìn kỹ tia ngân quang kia, sau đó lập tức đứng thẳng người.



Không chút do dự, cô lập tức đề khí chạy về phía trước, sau đó hai chân nhảy đá vào lưng Kinh Nhẫn ──



“Cái gì……” Kinh Nhẫn ngẩng đầu đang định đứng dậy, một lực mạnh tấn công vào lưng anh, anh không kịp phản ứng, thân thể bị đè xuống mất cân bằng, tầm mắt lay động, phía dưới lập tức biến thành nhiều điểm, cơ thể anh lung lay suýt ngã ra bên ngoài.



“Ổn định!” Cô dùng sức dẫm vào lưng anh đồng thời giữ yên cơ thể đang lung lay về phía trước của anh sau đó dung hai tay nắm lấy khuỷu tay của anh, kéo một cái, đưa anh toàn thân một trăm tám mươi độ, nhanh chóng kéo vào bên trong.



Trời đất quay cuồng bị người dạo qua một vòng, Kinh Nhẫn kinh hãi chưa bình, vừa thấy thì ra là Miêu Thủy Tịnh làm chuyện tốt, lập tức chửi ầm lên: “Cô chết tiệt đang làm cái gì, thiếu chút cô đêm tôi đẩy ra!”



“Đừng ngẩng đầu, nằm sấp xuống!” Thấy ngân quang phía xa lại thay đổi vị trí, cô nhíu mày, đi cà nhắc lao giữ chặt gáy anh, định đem đầu anh ấn thấp xuống, anh lại không hợp tác, ngăn tay cô lại.



“Rốt cuộc cô đang làm cái quỷ gì vậy, đây là nơi nào mà cô còn muốn chơi……” Nói mới mắng được một nửa, trời đất lại xoay tròn, trong hình ảnh hỗn loạn, anh nhìn thấy cô không mỉm cười, đôi mắt xếch hẹp dài tuyệt đẹp lóe sang trừng mắt nhìn anh, sau đó……



Phanh! Cơ thể anh cứng rắn đập vào xi măng và cát, cát bụi bay vào trong mũi trong miệng trên người anh, trong hai giây, anh hắt xì ba cái rồi tay chân, thắt lưng toàn bộ đau muốn chết.