Ông Chủ, Tôi Sẽ Bảo Vệ Anh

Chương 6 :

Ngày đăng: 02:03 19/04/20


“Ngon chứ?” Anh chống má, hai mắt nhìn cô nhai kĩ nuốt chậm, tướng ăn ung dung tôio nhã.



Mấy ngày trước vì đẩy nhanh tốc độ, anh luôn nuốt cả quả táo cùng với thức ăn nhanh liền tiếp tục làm việc, cho nên đến giờ anh mới nhận ra tướng ăn của cô ăn lại hấp dẫn như vậy.



Tướng của cô ăn giống như thiên kim nhà giàu được dạy dỗ tốt, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí chất thanh lịch, làm người tôi cảnh đẹp ý vui.



Anh sớm nhận ra ngũ quan của cô đều vô cùng tinh xảo, thậm chí có thể nói là xinh đẹp, hơn nữa càng cùng cô ở chung lâu, càng cảm nhận được vẻ đẹp của cô.



Tuy hơi cố chấp, nhưng tính tình của cô rất tốt; Tuy nói chuyện đi đường hơi chậm, nhưng cô làm việc rất hiệu suất; Tuy cô nói không nhiều, nhưng là ánh mắt cô luôn rất chân thành; Tuy rằng cô luôn muốn làm khác(*), nhưng trong bất kỳ việc gì cô đều tôn trọng anh…… Ưu điểm của cô rất nhiều, nhiều đến mức anh càng lúc càng thích ở chung với cô, nhiều đến mức cách nhìn của anh đối với cô hoàn toàn khác trước, chỉ trừ về vấn đề cách căn mặc của cô.



(*)跟东跟西: cân đông cân tây = đắn đó đông tây chăng?



Thân là một nhà thiết kế, anh luôn cho rằng ngoại hình của cô có rất nhiều không gian có thể thiết kế, làm cho anh rất đau ruột.



Cô nuốt xuống đồ ăn trong miệng, cầm giấy nhẹ nhàng lau đi vết dầu mỡ dính bên khóe miệng, sau đó cười với anh. “Rất ngon, cám ơn.”



“Vậy…… Ăn no ?” Anh lại hỏi.



“Ăn no.” Cô bánh ít đi, bánh quy lại, tự động thu dọn bát đũa, chuẩn bị đi rửa bát.



“Vậy bắt đầu làm việc thôi!”



Cô sửng sốt. “Anh còn muốn làm việc?” Chẳng lẽ anh thật sự muốn đem phòng ở biến thành phòng mẫu mới cam tâm?



“Đúng vậy, còn là đại công trình đâu.” Anh ánh mắt tàng quỷ xem xét cô.



“Tại sao anh lại nhìn tôi như vậy?” Không thích hợp!



“Cô có từng nghĩ đến việc đổi kiểu tóc?” Anh vô cùng hứng thú nhìn cô, thật ra ngũ quan của cô là rất rất đẹp, đôi mắt xếch lại đầy nét đẹp cổ điển, cả người tản ra hơi thở thanh điềm, khó trách tên ngốc kia lại muốn ăn đậu phụ của cô.



Nếu như cô đồng ý cắt tóc, tỉa bớt một chút, thay đổi cách ăn mặc…… Không biết cô sẽ biến thành như thế nào? Anh rất muốn biết, thật sự rất muốn biết.



“A?”



Cải lương không bằng bạo lực! Cầm khởi chìa khóa xe, anh dùng mười phần sức lực lôi kéo cô đi về phía cửa lớn. “Đi, chúng ta ra ngoài.”



“Nhưng còn bát đĩa……” Cô chỉ vào một bàn còn đầy bát đĩa.



“Trở về lại làm, hiện tại chúng ta đi làm tóc!” Nghhix là làm, đó là một diểm đặc trưng trong tính cách anh.



“Làm tóc? Vì sao?” Cô trừng lớn mắt, cho rằng mình nghe lầm, tỉnh lại thì đã bị anh kéo đến trước. “Đợi chút, rốt cuộc anh……”



Chưa kịp nói xong, anh đã nhét cô vào trong xe, cũng giúp cô đeo dây an toàn, tốc độ nhanh làm cho cô kinh ngạc.



“Anh ──”



“Hư, khó được ba ngày qua hai chúng ta ở chung hòa thuận như vậy, bây giờ việc của cô là phải nghe lời tôi, biết chưa?” Ngón trỏ thon dài của anh ấn nhẹ vào đôi môi anh đào, không cho cô nói chuyện.



“……” Cô còn có thể nói gì? Cô nghi ngờ người đàn ông này đã sớm phát hiện cô không thể đối phó với những động tác nhỏ công thêm những lời nói ngả ngớn, cho nên luôn lấy chiêu số này đối phó cô.



“Tôi không cần.”



“Được rồi.”



“Tôi không cần.”



“Tại sao lại không cần?” Trước cửa tiệm uốn tóc, Kinh Nhẫn cùng Miêu Thủy Tịnh tranh chấp.



“Tại sao cần?” Trên mặt vẫn mỉm cười, nhưng trong mắt mang theo chút mất hứng. “Mái tóc này nhẹ nhàng thoải mái, tôi không muốn, cũng không có lý do để thay đổi kiểu tóc.” Đột nhiên bảo cô thay đổi kiểu tóc, anh quá mức bá đạo!



“Nhưng là tôi muốn nhìn hình dáng khác của cô.” Nâng một lọn tóc bên tôii cô lên, anh vân vê trong tay, con ngươi đen rạng rỡ nhìn cô, tưởng tượng hình ảnh cô sau khi thay đổi kiểu tóc.



Cô rút tóc lại. “Tôi không phải bình hoa, không cần người thưởng thức.”



“Nhưng là tôi muốn nhìn cô.” Đèn đường tà chiếu, anh xoay người, dùng thân mình đem cô hoàn toàn bao phủ.



Anh luôn cảm thấy cô rất nhỏ, khi mới gặp mặt, cảm thấy cô vừa không biết lượng sức vừa phiền toái, nhưng bây giờ nhìn cô, lại cảm thấy cô lại là một cô gái cần người bảo vệ.



Lòi của anh làm cho trái tim cô đập trật một nhip. “Tôi có gì đẹp mắt, anh nhìn tôi làm gì?”


“Nhưng mặc kệ tiểu thư là ai, tôi chỉ muốn nói với em một điều, tôi đối với em nhất kiến chung tình, em là cô gái xinh đẹp nhất mà tôi nhìn thấy trong cuộc đời này, không biết em có thể cho tôi một cơ hội, để cho tôi được phép biết em là ai?” Nói xongThạch Hoành Khải nâng cổ tay nhỏ của Miêu Thủy Tịnh lên định hôn.



“Cậu thật là to gan lớn mật, ngay cả cô gái tôi thích cũng dám đụng vào.” Người chưa tới, tay tới trước. Ba! Mặt Thạch Hoành Khải bị đẩy sang một bên.



“Kinh Nhẫn thối, cậu làm sao lại có thể bạo lực như vậy chứ, ba ngày không gặp việc đầu tiên cậu làm là động tay động chân với tôi, đúng là đồ bạo lực.” Sau đó lại quay đầu nở một nụ cười điên đảo chúng sinh với Miêu Thủy Tịnh. “Tiểu thư, thấy rõ đi, đây là bộ mặt thật của cậu ta, nếu lựa chọn anh ta, sau này cô nhất định sẽ bị bạo lực gia đình, phải suy nghĩ cẩn thận a.”



“Theo tôi biết, anh ta chỉ đối với anh bạo lực gia đình.” Miêu Thủy Tịnh nín cười nói.



“Không phải vậy, cậu ta mà phát rồ, khó chịu sẽ đánh người, nhưng tốc độ nói chuyện của tiểu thư chậm làm cho tôi rất quen thuộc tất a, chúng ta có phải đã từng nói chuyện với nhau lần nào chưa?”



“Tôi họ Miêu(*), anh không nhận ra tôi ?” Nhưng chính là một cái búi tóc cùng đổi bộ quần áo, thật sự phân biệt nhiều như vậy sao?



(*) theo cv và raw thì là “Tôi là Miêu tiểu thư” *nhún vai* mình chém văn mà =3=~



“Họ Miêu? Vệ sĩ Miêu?” Lừa anh sao?



Miêu Thủy Tịnh mỉm cười gật đầu.



Thấy thế, Thạch Hoành Khải tròng mắt lồi ra, vẻ mặt không thể tin nổi đảo qua Miêu Thủy Tịnh toàn thân cao thấp.



Sắc như nguyệt hoa(*), thanh lịch cao quý, chất trừng thể tiêm(**), thướt tha động lòng người, nào có nửa điểm hương vị quê cha đất tổ? Tám phần là lừa anh!



(*) sắc như nguyệt hoa: đẹp như ánh trăng



(**) chất trừng thể tiêm: khí chất trong trẻo thân hình nhỏ nhắn



“Tiểu thư nói đùa.” Không tin không tin.



“Hừ, cũng chẳng trách cậu không tin, cái đầu cậu cũng chỉ có ấn tượng với ngực lớn thôi.” Kinh Nhẫn chế giếu.



“Chẳng trách cái đầu cậu, tôi là loại người háo sắc thế sao?” Quay đầu, lại cười. “Tiểu thư em đừng tin anh ta nói chuyện chuyện ma quỷ, tôi là phong lưu không hạ lưu, tuy rằng thích mỹ nữ nhưng tuyệt đối là chỉ phát hồ tình, chỉ hồ lễ, nhưng em thật sự rất đẹp, đẹp làm cho lòng tôi điên đảo, kìm lòng không đậu muốn nhìn em thêm vài lần……”



“Cô ấy là của tôi, đứng loạn nhìn, nếu không tôi khoét mắt cậu ra bây giờ.” Kinh Nhẫn lại lần nữa ba đánh bay khuôn mặt đáng ghét kia sang một bên.



“Anh đừng có nói lung tung!” Miêu Thủy Tịnh lập tức phản ứng lại trước cả Thạch Hoành Khải. Khuôn mặt trái xoan nhỏ đỏ bừng, nhưng là hai mắt lại sáng rực trừng anh, bên trong đầy tức giận. “Tôi không thuộc về ai hết, anh đừng nói lung tung, như vậy sẽ làm người khác hiểu lầm.”



“Tôi không phải nói lung tung, tôi thích em, yêu em, muốn xinh đẹp của em chỉ thuộc về tôi, những tên đàn ông khác nếu dám loạn nhìn em, tôi thật sự sẽ khoét mắt họ ra.” Anh cuồng quyến (*) lên tiếng, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.



(*) cuồng (điên cuồng) + quyến (ngay thẳng, nóng nảy, chính trực) = ? *day trán*



Nghe vậy, khuôn mặt trái xoan lại đỏ như quả đảo chín mọng. “Anh ──”



Đối diện với Miêu Thủy Tịnh say lòng người kiều nhan, sức chú ý của Thạch Hoành Khải lại đặt trên biểu cảm của Kinh Nhẫn nhiều hơn. Anh ta oa oa kêu lớn, khó tin chỉ vào anh.



“Thật, thật sao, lần đầu tiên thấy cậu nghiêm túc như vậy, cậu thật sự yêu cô ấy riiuf?”



“Nhìn tôi giống như đang nói dối sao?”



“Không giống.” Ngốc ngốc lắc đầu, sau đó nhìn lên trời, có phải hôm nay trời muốn hồng vũ (*)? Một tên cuồng làm việc chưa bao giờ đem thời gian lãng phí trên người phụ nữ, hôm nay lại muốn theo đuổi con gái nhà người ta?



(*) hồng vũ, hồng vũ, mình thật sự muốn hỏi hồng vũ là gì? Mưa đỏ? Mưa máu? Hay là gì khác?



Oa! Tin tức lớn tin tức hot, khi về công ty nhất định phải cố gắng “tuyên truyền”.



“Kinh tiên sinh đang nói đùa, Thạch thiết kế sư đừng cho là thật.” Miêu Thủy Tịnh nghe đối thoại của hai người, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Nói đùa, vệ sĩ đến bảo hộ lại biến thành nữ chính tin đồn, truyền ra không biết lại thành ra cái gì.



“Oa! Cô, cô gọi tôi là Thạch thiết kế sư?” Trong số những người anh quen, chi có một người gọi anh như vậy, người đó chính là cô nàng vệ sĩ họ Miêu.



“Đúng vậy.”



Rất cẩn thận hỏi lại lần nữa: “Cô thật sự là Miêu tiểu thư?” Từ ngày bị cô âm, anh đối với cô vừa kính vừa sợ.



“Là tôi.” Biểu cảm của anh là gì vậy? Nhìn đến quỷ sao? Hơi mỉm cưởi, cô làm mộtđộng tác mời. “Bên ngoài nắng, vào trong ngồi đi.”



“Oh my god! Oh my jesus! Oh my goodess! Oh……” Thạch Hoành Khải khoa trương ôm mặt kêu to, bị chuyện trước mắt dọa sợ không nhẹ.



Chuyện này đã không còn nằm trong phạm vi tin đồn nữa, hẳn là đi đến đến thế giới pháp thuật rồi, là ai đã đem thôn cô biến thành đại mỹ nữ ? Xin cho anh nói một câu: Jack! Điều này thật là rất thần kỳ. “Cậu định Oh bao lâu nữa, lại Oh tiếp, cẩn thận tôi đá cậu ra đường!”



“Được rồi!” Anh không oh là được chứ gì? Biểu hiện kinh ngạc một chút cũng không được, quỷ hẹp hòi.