Ông Chủ, Tôi Sẽ Bảo Vệ Anh

Chương 8 :

Ngày đăng: 02:03 19/04/20


Đi vào phòng làm việc, nhìn cặp hồ sơ màu đỏ trên giá sách, Kinh Nhẫn trong mắt lóe lên sự chán ghét, giống như là nhìn đến thứ gì đó rất bẩn thỉu..



Cầm lấy tài liệu mở ra, bên trong là bản sao tờ di chúc, mặt trên có rất nhiều chữ, nhưng là lúc anh nhìn đến tên của mình trong văn bản, sự tức giận nhanh chóng bốc lên, bàn tay to vung lên, màu đỏ cặp hồ sơ lại lần nữa bị khép lại.



Nhíu chặt mày, Kinh Nhẫn ngồi vào ghế tựa, cầm lấy ảnh chụp gia đình trên bàn, nhìn nụ cười xán lạn của người phụ nữ trong ảnh một hồi lâu, đôi mày nhíu chặt mới chậm rãi buông ra.



Cho tới bây giờ, anh vẫn là không hiểu “Người kia” vì sao lại đem hơn phân nửa tài sản lưu lại cho anh? Lúc trước rõ ràng tâm ngoan thủ lạt đưa mẹ đang mang thai anh đuổi ra khỏi nhà, bây giờ lại đem tên anh viết vào trong di chúc, quả là buồn cười muốn chết!



Ông ta cho rằng làm như vậy có thể bảo trụ tiền tài của ông ta không bị hai người con bất hiếu của mình dùng sạch? Hay là cho rằng làm như vậy có thể giảm bớt áy náy?



Anh không hiểu, cũng không muốn biết ý nghĩa hành động này của “Người kia”, nhưng anh lại phi thường rõ ràng con gái của “Người kia” vì khoản tiền thừa kế này mà hao hết chất xám, hoa chiêu chồng chất.



Đối với động tác nhỏ của bọn họ, anh vốn là lười quan tâm, nhưng cố tình anh lại lâm vào bể tình.



Nhớ tới Miêu Thủy Tịnh, Kinh Nhẫn vô giác lộ ra một nụ cười thỏa mãn, nhưng nhớ tới cảnh cô không thèm nhìn mình, khóe miệng lại nhanh chóng rơi xuống……



Ai, lo được lo mất, đúng tiêu chuẩn bệnh trunsgd dộc tình yêu, xem ra anh thật là trúng độc, trúng một loại virus tên là “Miêu Thủy Tịnh”.



Cô là người con gái khó làm nhất mà anh gặp (Miêu Thủy Tịnh *cầm súng kè đầu gối lên* anh làm bao nhiêu cô rồi hả??? Kinh Nhẫn: Không … không có cô nào hết *tay lau mồ hôi gào thét trong lòng* Tên khốn nào nói lung tung vậy hả??? Thạch Hoành Khải *đứng ngoài cửa sổ ngó vào cười hí hí* Lik *ngồi ké bên cạch cười hé hé hé*), nếu không đem “những người đó” xử lý, anh vĩnh viễn đều đừng vọng tưởng cùng cô phủ nhận quan hệ cố chủ và vệ sĩ.



Anh cũng không muốn cả ngày đều chỉ có thể nhìn đến nụ cười công việc của cô, bởi vì anh muốn nhìn là cô càng chân thật, càng mê người! Nghĩ đến đây, Kinh Nhẫn không chút nghĩ ngợi nhanh chóng cầm lấy điện thoại gọi điện!



“Luật sư Trang, tôi là Kinh Nhẫn, vấn đề về di sản chúng ta hẹn thời gian gặp mặt được chứ?”



“Đương nhiên là được a, nhưng là chúng ta không phải đã hẹn ngày kia gặp mặt sao? Không cần cậu ra cửa, tôi sẽ tự mình đến phóng, đối với người ‘bận rộn’ như cậu không phải thuận tiện nhất sao?” Trang Bá Huân ở một đầu khác điện thoại chế nhạo.



“Ngày kia tôi bận, tôi chỉ có ngày mai rảnh!” Ông già đáng ghét!



“Được được được, tức giận như vậy làm gì? Tôi cũng không nói không được, hơn nữa nói trở về, cậu sắp được một khoản tiền lớn, cậu nên vui mừng mới đúng.”



“Tôi chưa từng nghĩ tới việc kế thừa khoản tiền đó.” Kinh Nhẫn lạnh lùng nói.



“Không muốn kế thừa a……” Tuyệt không kinh ngạc, dường như biết rất nhiều nội tình. “Cậu chắc chắn? Nếu cậu quyết định bỏ kế thừa thì theo luật pháp, dì và chú của cậu sẽ nhận được khoản tiền thừa kế của cậu nha.”



“Điều này nghe cũng không tệ.” Lúc trước anh là bởi vì tâm lý chướng ngại, không để ý tới nội dung di chúc, cho nên mới sẽ làm mấy người kia nghĩ lầm là anh muốn kế thừa di sản, tiến tới quấy rầy anh. Nhưng là cho tới bây giờ anh vẫn không để ý là ai lấy đến khoản tiền kia, cho nên chỉ cần có thể còn anh thanh tĩnh, anh không để ý hai tay dâng tiền.



“Sai rồi.” Đầu bên kia điện thoại Trang Bá Huân không nhịn được nói thầm. “Cậu có nghĩ vì sao ông ngoại cậu lại chỉ định cậu kế thừa một nửa tài sản? Ông ấy thậm chí vì lo lắng đến an toàn của cậu mà ghi chú riêng trong di chúc, nếu như cậu chết phần thừa kế của cậu sẽ tự động toàn bộ chuyển nhượng cho hội từ thiện, ông ấy đối với cậu khổ tâm chẳng lẽ cậu còn chưa cảm nhận được?”



“Chuyện của ông ta tôi không muốn nghĩ.” Tuyệt tâm tuyệt tình.



“Ai…… Tôi biết thanh quan nan đoạn việc nhà, chuyện giữa mấy người nhiều lời vô ích, nhưng về vứt bỏ kế thừa chuyện tôi khuyên cậu thận trọng lo lắng một chút, dù sao kia đều là ông ngoại cậu vất vả kiếm ra bằng mồ hôi nước mắt, so với việc đem tiền lưu cho người không thích hợp, không bằng cậu kế thừa món thừa kế kia, sau đó lại đi quyên đi làm từ thiện. Cậu cũng biết đấy, trên đời này có rất nhiều người cần được giúp đỡ.”



Kế thừa sau lại quyên đi? Kinh Nhẫn nhíu mày im lặng.



Không nhân được câu trả lời, Trang Bá Huân đành phải mở miệng trước: “Được rồi, xem ra cậu cần chút thời gian suy xét, như vậy chờ khi chúng ta gặp mặt thì cậu hãy cho tôi đáp án cuối cùng là được, chúng ta khi nào thì gặp mặt?”



“Sáng mai.”



“Không thành vấn đề.” Lập tức đồng ý.



“Năm giờ.” Kinh Nhẫn lại nói.



“……” Im lặng, sau đó nói: “Có quá sớm không vậy?” Tốt xấu gì thì tôi cũng coi như là người già nha, không cần phải tra tấn tôi như thế chứ?




May mắn mình đã sớm mời người đặt mắt nghe trộm vào điện thoại nhà và điện thoại di động của Trang Bá Huân, bằng không bút di sản khổng lồ kia đã sớm thần không biết quỷ không hay biến thành đồ của người khác.



“Nhưng em cũng không thể lỗ mãng như vậy a!” Hạ Nhật Chung nhảy dựng lên rít gào. “Nội dung di chúc em cũng không phải không biết, nếu thằng nhóc kia có cái vạn nhất, tất cả những gì chúng ta làm từ trước tới giờ đều thành ngâm nước nóng !”



“Tôi làm như vậy cũng là vì lưu lại khoản tiền kia, hai người còn dám nói tôi không phải?! Tốt! Sáng nay thằng nhóc kia sẽ đem tiền quyên đi, hai người cứ ngồi ở đây mà vỗ tay ca ngợi lòng bác ái của nó đi!”



“Vẫn còn không xác định nó thật sự muốn đem tiền quyên đi mà, dì làm như vậy thật là quá lỗ mãng.”



“Hai người còn dám trách tôi?” Trái một câu không phải, phải một câu không đúng, bị hai người phê phán Hạ Chân Hoa cuối cùng không chịu nổi nhảy dựng lên rống to: “Nếu không phải là anh và thằng con vô dụng của anh hành sự bất lực, tôi có cần phải ném thêm một đống tiền đi nữa sao? Cho là mời người làm việc rất dễ phải không? Hai người cũng chỉ biết tiêu tiền của tôi, kết quả là cái gì cũng làm không tốt!”



“Dì đừng nói lung tung, ai nói làm không tốt.” Hạ Sâm Lôi cũng nhảy dựng lên. “Tôi cùng cha tôi đối với dì là nghe gì làm đó, dì muốn chúng tôi đến phá công trường của Kinh Nhẫn, chúng tôi đi ; Muốn chúng tôi đến công ty Kinh Nhẫn xì sơn chúng tôi cũng đi, thậm chí ngay cả phóng hỏa chúng tôi cũng mạo hiểm đi làm, nhưng là mỗi một lần không phải gặp được cảnh sát tuần tra chính là gặp gỡ lâm kiểm, chúng tôi có thể làm gì?”



“Ngụy biện!” Hạ Chân Hoa mới không tin chuyện ma quỷ này. “Trên đời này nào có chuyện khéo như vậy, rõ ràng chính là hai người không có gan đi làm. Sớm biết hai người nhát gan vô dụng như vậy thì khi đó tôi đã phái vài cái tiểu lưu manh đi còn tốt hơn nhiều!”



Vốn là cô muốn lợi dụng một ít phiền toái nhỏ chọc Kinh Nhẫn tức giận, buộc anh ra mặt đàm phán, sau đó dẫn quân nhập úng nhốt anh lại, lại chậm rãi tra tấn cho đến khi anh đồng ý giải quyết vứt bỏ kế thừa, kết quả đâu? Đừng nói phiền toái, mấy tuần đi qua, chuyện gì cũng không xảy ra.



Cố tình chết tử tế không được, tên họ Trang thế nhưng còn tại ở thời điểm mấu chốt này đề nghị thằng nhóc kia đem tiền quyên đi?! Hại côkhi nghe được đoạn đối thoại này, thiếu chút không hộc máu!



Nghĩ đến hai người kia hẹn nhau gặp mặt vào sáng sớm, cô đành phải vội vội vàng vàng xuyên qua quan hệ đặc thù tìm ba người, giúp cô ra mặt đem thằng nhóc kia cướp về.



Chỉ cần người ở trong tay cô, cô còn nhiều biện pháp buộc anh ký đơn bỏ quyền kế, nhưng chính là vì như thế, hại cô không công mất một khoản tiền lớn mời người, thật sự là tức chết mà!



“Dì nói cái gì!” Hạ Sâm Lôi tuổi trẻ khí thịnh, vừa nghe mình ngay cả tiểu lưu manh cũng không bằng, lập tức tức giận đứng lên muốn đánh người.



“Mày mà đánh tao, một xu đều đừng nghĩ lấy!” Hạ Chân Hoa hai tay ôm ngực, không biết sợ trừng mắt nhìn Hạ Sâm Lôi.



“Dì!”



“Nhưng cũng phải nói lại, từ đầu tới đuôi tất cả mọi chuyện đều là tôi ra tiền, nếu thằng nhóc kia vứt bỏ món thừa kế kia sau, phần tiền của hai người bù lại cho tôi cũng không đủ.” Hạ Chân Hoa bĩu môi, khinh thường trừng mắt anh anh ruột và chau trai mình.



“Cô/dì tưởng độc chiếm kia món thừa kế?” Hạ Nhật Chung và Hạ Sâm Lôi đều hung ác trừng mắt to.



Hạ Chân Hoa hừ hai tiếng. “Đừng nói khó như vậy nghe, chúng ta là các bằng bản sự.”



(*) các bằng bản sự ~ công nào tiền nấy



“Bà già, bà định qua cầu rút ván?! Bà cũng không nghĩ lại xem tên sát thủ lần trước là ai tìm, nếu không phải hai chúng tôi, bà cho là ai sẽ nghe bà già xấu xí sai sử?”



Bà già xấu xí bốn chữ, làm cho Hạ Chân Hoa sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hiển nhiên là tức giận không nhẹ.



“Hai cha con các người thì có gì tốt đẹp? Một cái là ma bài bạc, một cái là sắc quỷ, trừ bỏ thua tiền cùng chơi gái thì cái gì cũng không biếy, ngay cả phàn tiền ông già lưu lại cũng dùng hết sạch trogn một tháng, sớm muộn gì cũng nghèo rách mồng tơi!”



“Hừ, chúng tôi là vậy, cô đừng tưởng rằng tôi không biết chuyện của cô, thời gian trước cô chơi cổ phiếu ngã cái đại giao, còn không phải đem đống tiền của ông già kia bù hết? Nếu không phải là cô lợi dụng chức vị quản lý lấy trộm công khoản quay vòng của công ty, cô sẽ có tiền ở trong này vênh mặt hất hàm sai khiến chúng tôi?” Khuôn mặt gầy yếu của Hạ Nhật Chung đầy khinh thường và trào phúng. “Nếu không xem ở trên người cô còn có chút tiền bẩn, cô cho là tôi và nó vì sao nghe lời cô nói?”



Không ngờ anh trai mình biết rõ chuyện của mình như vậy, Hạ Chân Hoa trên mặt hiện lên kinh ngạc, nan kham và sợ hãi.



“Tôi cảnh cáo cô, chuyện đe dọa cô cũng có một phần, nếu cô dám qua cầu rút ván, tôi lập tức đến cảnh cục, sau đó a, mọi người cùng nhau ăn cơm tù!” Hạ Nhật Chung âm âm nói xong, liền ngồi xuống sofa.



Một bên Hạ Sâm Lôi nghe vậy, cũng từ giận chuyển cười, chế nhạo. “Muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, dì, tôi thấy dì không cần đùa giỡn cái gì đại bài, ngoan ngoãn hợp tác đi! Chúng ta cá giúp nước, nước giúp cá, không phải tốt lắm sao?” Nói xong, đắc ý dào dạt cũng ngồi xuống sofa.



Trừng mắt nhìn hai người đàn ông vừa đáng giận lại vừa đáng ghét trước mắt, Hạ Chân Hoa tức giận phát run, nhưng là lời cảnh cáo còn văng vẳng bên tai, cô đành phải bất đắc dĩ cũng ngồi lại trên sofa, chờ đợi tin tức tốt.