Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 10 : Vẫn còn tinh lực để lăn qua lăn lại

Ngày đăng: 06:47 19/04/20


Editor: Gà



Rạng sáng bốn giờ rưỡi, Tống An Cửu đang ngủ say, ngay cả chuông báo thức của điện thoại cũng không nghe thấy.lequydon



Phó Thần Thương cau mày đưa tay sờ điện thoại di động của cô rồi nhấn tắt chuông báo thức, dậy sớm như vậy chắc chắn chuẩn bị làm gì đây?



Dù sao xác định không có chuyện gì tốt.



Năm giờ rưỡi, điện thoại di động bắt đầu rung, lần này Tống An Cửu tỉnh lại.



Vừa nhìn tên hiển thị cuộc gọi đến, lại nhìn thời gian, nguy rồi!



Vốn đang chuẩn bị ra ngoài, nhưng vì bên eo có một bàn tay đặt lên, để tránh động làm anh thức giấc, không thể làm gì khác hơn đành hạ thấp giọng: "A lô, Thẩm Hoán......"



"Cửu ca, sao anh còn chưa đến?"


Hơn nữa...... Dáng vẻ người này thật sự rất đẹp mắt! Ngũ quan tinh tế kỳ lạ! Nếu như trẻ lại mười tuổi, tuyệt đối là thiếu niên yêu nghiệt xinh đẹp khó phân biệt nam nữ. Mà bây giờ vì năm tháng nên nhuốm dấu vết của sự từng trải nghiêm trang trong trẻo lạnh lùng khiến cho gương mặt dễ nhìn này hoàn toàn không nhìn ra vẻ dịu dàng đáng yêu, ngược lại như người lạ đừng vào, cao cao tại thượng, nhưng khi đang ngủ tháo xuống sự phòng bị nên trông khá thuận mắt.



STOP! Sai trọng điểm rồi! Tống An Cửu tiếp tục cẩn thận đặt tay anh xuống, sau đó vén chăn xuống giường, tiếp đó nhặt quần áo lên chạy như một làn khói ra ngoài.



Đi đến phòng khách, bắt đầu tìm quần áo mình thay ngày hôm qua, nếu mặc bộ Phó Thần Thương mua cho cô kia còn không hù chết đám người sống kia à.



Cuối cùng tìm được túi quần áo trên ghế sofa, vội vàng lấy ra nhanh chóng thay.lequydon



Lúc đứng dậy quá nóng nảy, cơ thể lập tức đau đớn kịch liệt, cô cắn răng chịu đựng vịn eo, vén quần áo lên xem xét, một dấu tay tím bầm đặc biệt rõ ràng đập vào mắt. Đáng chết! Cầm - thú......



Trừ thắt lưng, chỗ xanh tím trên người còn có rất nhiều, mùa hè nên mặc ít, làm hại cô không thể che hết. Tống An Cửu kéo cổ áo da màu đen dựng đứng lên, thôi, trước cứ như vậy đi! Hiện giờ chỉ có cánh tay lộ ra ngoài, dù sao trên người cô vốn có không ít vết thương cũ, trông cũng không quá rõ ràng.



Nên nhanh lên một chút! Tốt nhất có thể chạy về trước khi Phó Thần Thương tỉnh lại.



"Vẫn còn tinh lực lăn qua lăn lại, xem ra tối hôm qua tôi không nên đau lòng tha cho em."



Giọng nói bất ngờ vang lên, Tống An Cửu bị dọa sợ đến sống lưng cứng đờ, chậm chạp xoay đầu lại, chỉ thấy Phó Thần Thương ôm ngực, nghiêng người dựa vào cửa phòng ngủ, không biết đứng đó nhìn bao lâu rồi.



Thúi lắm! Tối hôm qua lúc nào anh yêu thương cô hả! Cô câm nín còn anh cũng không hề động đậy......