Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 114 : Khó giải

Ngày đăng: 06:48 19/04/20


Editor: Trịnh Phương.



Trở lại Lãng Hi viên.



Phó Thần Thương mang mắt kiếng gọng vàng, bộ dạng chính trực ngồi trước bàn đọc sách trong phòng ngủ bận rộn làm việc.



An Cửu vẻ mặt phiền muộn mà nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, suy nghĩ rằng nơi này vốn là chỗ mình hô mưa gọi gió.



Phó Thần Thương cố ý không tới phòng làm việc, càng muốn làm việc ở trước mắt cô, mục đích đúng là vì để cho cô nhìn được mà không ăn được.



Lòng trả thù của người đàn ông này mạnh như vậy, xem ra tối hôm nay cô nhất định phải vượt qua được, điểm này cô đã sớm giác ngộ.



Lần liên quan tới Tiết Hạo kia, cô sớm có cảnh giác, cho nên Tống Hưng Quốc mới không tực hiện được, nhưng lúc này đây, đối tượng là Phó Cảnh Hi, cô hoàn toàn cởi sạch đồ trang bị, điểm phòng ngự đã về trạng thái 0.



Cho đến bây giờ An Cửu vẫn chìm trong khiếp sợ và không thể tin, Cảnh Hi vậy mà lại không tiếc dùng loại phương pháp kia cũng muốn bị mình giày xéo, đây tuyệt đối là chân ái!



Lời nói kia của Cảnh Hi vào tối hôm nay thật sự là khiến cô quá kinh ngạc, đáng tiếc còn chưa kịp hạnh phúc, liền bị Phó Thần Thương bóp chết ở trong trứng nước.



Tên vô sỉ Phó Thần Thương này, nhất định là nghe trộm điện thoại cô. Cùng là người, cùng là đàn ông Phó gia, tại sao chênh lệch lớn như vậy chứ!



"Vô sỉ......"



"Nghe trộm là vô sỉ, bỏ thuốc liền cao thượng?"



Thật ra thì An Cửu không thật sự tức giận, bởi vì cũng đã sớm nhìn quen đối với cách làm vô sỉ của anh, thần kinh phản ứng đối với việc làm của Phó Thần Thương đã bị tôi luyện tới vô cùng bền bỉ.



"Không biết Cảnh Hi hạ thuốc gì cho tôi, có thể không giao hợp sẽ mất hết nội lực, chảy máu đến chết, thân thể rữa nát gì đó hay không......"



"Sẽ không, Cảnh Hi mới không bỏ được, trừ phi thuốc này là anh ấy chuẩn bị cho chính mình, a! Xong rồi, sẽ không thật sự là như vậy chứ…"



"Trong sách nói thuốc kích dục là không có thuốc giải, aizzz......"



......



An Cửu một mực lăn trên giường tự lẩm bẩm phân tán chú ý lực, nhưng nhiệt độ thân thể không giảm, ngược lại còn tăng, bây giờ cô nhìn cũng không thể nhìn Phó Thần Thương, Phó Thần Thương hiện tại liền là một khối nam châm hình người, cô sợ mình vèo một cái liền bị hút qua.



Mười mấy phút sau, An Cửu chợt lật người ngồi dậy, tiện tay cầm cái áo khoác mặc vào liền đi ra bên ngoài.



Khi đi qua Phó Thần Thương, lảo đảo một cái, "Phù phù" ngã trên đất.



An Cửu cắn răng nghiến lợi nhìn chân dài Phó Thần Thương cố ý vươn ra ngáng chân mình một phát, hận đến nỗi muốn nhào tới cắn một cái, nhưng không được, bây giờ cô không thể đụng vào anh, cô sợ mình làm ra chuyện mà chờ sau khi tỉnh táo sẽ không còn mặt mũi nhìn người.



"Đi đâu?" Phó Thần Thương để bút máy xuống, mặt không thay đổi hỏi, tầm mắt chạm đến hai bên tóc ướt nhẹp dính vào gương mặt cùng con ngươi long lanh kiều diễm thì sắc mặt có chút mất tự nhiên.




Hai cánh tay vòng quanh eo của anh mất đi hơi sức mà buông ra chút, yên lặng cúi thấp đầu, trách mắng lòng tự ái vỡ nát rơi đầy đất cùng sự tự cho là đúng đáng cười của mình......



A, người phụ nữ đáng ghét......



Không yêu, mà là ghét.



Anh càng ngày càng thẳng thắn.



Nản lòng thoái chí.



Lúc này thân thể đột nhiên bị đẩy mạnh, lui về phía sau, cho đến khi bị áp lên tường, quần vận động cùng áo lót cùng bị gạt ra, chỉ tuột đến một nửa, dục vọng bừng bừng đứng thẳng duy trì tư thế đứng yên đâm vào, không có báo trước, không có chuẩn bị, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tay đốt cháy cõi lòng đã tan nát của cô, một lần nữa đốt cháy thân thể đã mất đi nhiệt độ của cô......



An Cửu gắt gao cắn môi mới có thể không phát ra âm thanh, thân thể run rẩy kịch liệt, dưới chân mềm nhũn gần như ngã xuống.



Nơi đó đã vô cùng ướt át, căn bản không cần chuẩn bị, Phó Thần Thương đi vào rất thuận lợi, mặc dù như thế, trong khoảng thời gian ngắn vẫn khiến cô khó có thể tiếp nhận......



Tại sao......



Tại sao muốn lặp đi lặp lại phục đùa bỡn tâm tình của cô như vậy!



Vừa cúi đầu, An Cửu gắt gao cắn bờ vai của anh.



Phó Thần Thương hơi nhíu mày, mặt như sương lạnh, có thể di động làm lại như lang tựa như gan bàn tay.....



Có thể là sức cắn của cô quá mạnh, Phó Thần Thương rốt cuộc kéo đầu cô từ trên bờ vai, cúi đầu ngậm, đầu lưỡi đi vào, trằn trọc dây dưa, mặc cho mùi máu tanh lan tràn ở khoang miệng......



"Không phải...... Ách...... Ghét sao...... Tại sao......"



Thân thể bị va chạm đến nỗi phập phồng kịch liệt, tiếng nói cũng đứt quãng, hai chân bị buộc vòng quanh cái hông của ắn, thật vất vả mới chống đỡ hai vai của anh mà ổn định một chút: "Đã như vậy, tại sao còn muốn đụng vào tôi?"



Tống An Cửu, em thật sự không hiểu?



Đúng! Sao em có thể hiểu!



Bởi vì, ngay cả chính tôi cũng không rõ......



Bùng nổ điểm giới hạn, anh rút người ra, bế cô lên, vào phòng ngủ, thả lên giường, mang theo T (Chữ T này là nguyên văn của tác giả), thân thể bởi vì nhẫn nại mà căng thẳng.



An Cửu đã sớm tới, lăn mấy vòng liền tự dùng chăn gói mình lại, nhưng lập tức liền bị bàn tay xé ra, lộc cộc lộc cộc lăn ra, dư vị chưa lắng lại, nơi mẫn cảm nhất lại bị mạnh mẽ xâm chiếm, vừa bắt đầu chính là va chạm dày như mưa rơi, sau đó là sống lưng thẳng băng, không nhúc nhích, thời gian dài rót vào......



Trong đầu như có trăm ngàn pháo hoa nở rộ, lại như phủ một cơn mưa xối xả như trút nước xuống ruộng đất khô hạn......