Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 117 : Rời đi

Ngày đăng: 06:48 19/04/20


Sáng hôm nay, An Cửu đã ở đây, giống một con búp bê mặc người định đoạt, cô buồn ngủ đến mức mí mắt không thể mở ra được, dù sao, bọn họ muốn làm thế nào thì làm thế đó.



Cho đến khi ngoài cửa vang lên một tiếng hưng phấn: “ Chú rể đến rồi!”



Giật mình trong lòng, nhưng rất nhanh lại khôi phục được sự bình tĩnh.



Từ lúc bắt đầu đến giờ, cô vẫn nghe đám người ngoài kia ồn áo nhốn nháo, nói về hôn lễ này, nó có bao nhiêu khí phái, bao nhiêu hào hoa, nhân vật chính trong câu chuyện là mình nhưng An Cửu chẳng có chút cảm giá chân thật nào cả. phù dâu không phải chị em mình, phù rể cũng đều là đám người quen biết Tô Hội Lê, không có cha mẹ, không có thân thích, không có bạn bè, thậm chí ngay đến cả chú rể cũng không phải thật sự, cô cô độc, bị nhưng thứ rạng rỡ loá mắt kia bủa vây, gánh lên vai sự ganh tị của tất cả phụ nữ toàn thành phố này....... 



Gả cho Phó Thần Thương là lần phản nghịch hoang đường nhất trong cuộc đời cô, cũng là bữa thịnh yến xa hoa nhất, trong bữa tiệc này, cô quá mức nhỏ bé, nhỏ bé đến mức sắp quên đi bản thân mình, giống một chiếc thuyền độc mộc không có phương hướng, cô quạnh phiêu đãng nơi sướng mù miền biển.



Nghe tiếng hoan hô, cười nói náo nhiệt ngoài phòng....... như một kẻ ngoài cuộc.



Đám phù dâu đứng trước cửa, mỗi người cầm một bao lì xì đỏ thật dầy, vui vẻ mở đường, Phó Thần Thương thuận lợi bước vào phòng.



Khi anh mở cửa bước vào thì thấy An Cửu ngồi mép giường, không nhúc nhích.



Bên ngoàiồn ào, náo động như vậy, cô chỉ lẳng lặng ngồi đó, thay đổi một thân quần áo khác, nhưng lại thành giây phút xinh đẹp động lòng nhất, xong lại như bị toàn thế giới vứt bỏ.



Trái tim chợt đau đớn, dường như bị móng sắt cào xé, phó thần thương cẩn thận từng li từng tí đến gần, chậm rãi ngồi xổm bên cô gái, cầm đôi tay nhỏ bé đang đặt trên đầu gối kia, lạnh lẽo.



"An Cửu......"anh tự tay vuốt mặt cô: “ Bảo bối, sao vậy?”



Sao vậy?



Cô bị đẩy, càng đẩy càng cao, càng đẩy càng cao, đứng một mình trên đó, tinh thần căng chặt, khoog một chỗ dựa, lảo đảo muốn ngã....  



Thì ra là, có được so với mất đi, càng khiến cho con người ta kinh hoàng khổ sở.



Phó Thần Thương thở dài một tiếng, đứng dậy ôm cô vào trong ngực, "Có anh ở đây."



Ngay từ lúc trước, cách đây thật lâu, những lời này cũng đã mất đi khả năng an ủi của nó, chỉ là, con người ta không muốn nhớ lại mà thôi.



"Không có việc gì, đi thôi." An Cửugiật giật môi, lộ ra một nụ cười thích hợp cho ngày hôm nay, dường như đã luyện tập cả trăm làn nhưng vẫn có vẻ thật cứng ngắc. cô vốn không am hiểu nguỵ trang.



Nhìn gương mặt rõ gượng gạo của cô, phó thàn phương trầm mặc một hồi, sau đó bế cô lên.



Hai người vừa bước ra,Phó Hoa Sanh liền sửng sốt, ngơ ngác nhìn An Cửu trong lồng ngực phó thàn phương, điếu thuốc lá trong miệng rơi ra lúc nào không biết.



Hai mắt kha lạc cũng toả sáng, trước mười hai phù dâu xinh đẹp ngày hôm nay, An Cửu không hề có vẻ bị làm thấp đi, thế nhưng, nhìn qua có vẻ hết sức xa cách, ít đi mấy phần thân cận hoạt bát ngày thường.
An Cửu ngẩng đầu nhìn anh, một hồi lâu sau mở miệng, " nói đi."



Phó Thần Thương đôi tay buộc chặt, dùng sức, "Chờ anh trở lại, trước khi anh trở về, không được đi."



"......"



Ông cụ bị bơ, càng thêm tức giận: “ Khốn kiếp! Hôm nay mày dám rời cái nhà này một bước thfi tao không có đứa con như mày!”



"Thần thần!" Phùng Uyển nổi đóa.



Phó Thần Thương ai cũng không nhìn, chỉ chờ câu trả lời của cô.



An Cửu nhìn anh một cái, lộ ra một nụ cười để người an tâm: “ được>”



"An Cửu!" Phó Chính Huân cùng Phùng Uyển đồng thời trách cứ.



Phó Thần Thương ôm cô vào trong ngực mấy giây, xoay người rời đi, Kỷ Bạch liếc nhìn An Cửu một cái, sau đó mới đuổi theo.



Phó Hoa Sanh nhìn nét mặt An Cửu, trong lòng chua chát, nện một cú lên tường, buồn buồn nói: " xin lỗi."



Nh thừa nhận, bản thân không ngăn trở Kỷ Bạch, một phần cũng là bởi muốn xem kịch hay, nhưng anh thật không muốn để cô phải khó chịu, cũng không biết, khi thấy biểu tình bình tĩnh ấy từ cô, trái tim lại khó chịu đén vậy.



Phùng Uyển đem sự tức giận rơi hết lên người Phó Hoa Sanh, níu lỗ tai anh không thả.



"Các người một hai có phải muốn chọc tao tức chết mới cam tâm không!”



Ông cụ mặt tức giận lại áy náy, trước khi ông mở miệng, An Cửu thỉnh cầu: “ Cha, con muốn xin cha một chuyện.”



"Con nói đi, chỉ cần ta có thể làm được.”



"Con muốn đi trong tối nay, ngay bây giờ.”



Phùng Uyển ngẩn ra, "Nhưng không phải con đã đồng ý với thần thần……”



Phó Chính Huân cắt đứt Phùng Uyển, không hỏi nguyên do, "Được, cha đồng ý."



Vẻ mặt giãn ra, An Cửu lộ ra nụ cười thật lòng duy nhất của buổi lễ.