Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 122 : Ngủ chung

Ngày đăng: 06:48 19/04/20


Editor: miemei



Hôm nay rất đủ người, Phó Hoa Sênh, Phó Hoằng Văn, thậm chí là Phó Cảnh Hi biến mất đã lâu. Cuối cùng là Phó Thần Thương khoan thai đến muộn.



Người một nhà quây quần ăn một bữa cơm, trong bữa cơm, ông cụ cố tình tuyên dương Phó Cảnh Hi.



“Cảnh Hi không tồi, gần đây rất cố gắng, ông nội đều thấy cả. Chỉ cần có năng lực, ông nội nhất định sẽ cho con cơ hội. Nghiệp vụ ở phía bên Mỹ……”



Tiếng đũa đập mạnh lên mặt bàn vang lên từ chỗ Phó Thần Thương.



Thần kinh của Phùng Uyển chợt căng lên, đặt tay lên mu bàn tay của anh, cứ sợ anh sẽ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì, lúc này mới phát hiện tay trái của Phó Thần Thương có một lớp băng gạc bao quanh, cũng không biết sao lại bị thương.



Phó Hoa Sênh cúi đầu và cơm, ông già ông cứ làm đi, ép quá Phó Nhị sẽ lật bàn thật đấy.



Ông cụ nhìn Phó Thần Thương một cái, không nhanh không chậm, tiếp tục nói với Phó Cảnh Hi, “Ông Charles rất có hứng thú với kế hoạch của con, nếu như có thể giành được sự ủng hộ của ông ấy, con làm việc cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Thứ ba tuần sau là sinh nhật của ông ấy, con thay ông nội đi Los Angeles một chuyến, tham dự tiệc sinh nhật của ông ấy.”



“Cám ơn ông nội, con sẽ cố gắng.”



Phó Hoằng Văn hớn hở ra mặt, ngay cả Tô Nhu luôn thu mình cũng lộ ra nụ cười vừa lòng.



Cử chỉ này của ông cụ, dĩ nhiên không chỉ đơn giản là bàn chuyện làm ăn, phải biết, An Cửu cũng đang ở Los Angeles.



Phó Hoa Sênh lặng lẽ giơ ngón cái ở trong lòng, ba, ba thắng rồi! Lão Nhị còn chưa chết, mà ba đã ngoài sáng trong tối tìm gia đình tiếp theo cho An Cửu rồi.



Phó Hoa Sênh nhìn sang Phó Thần Thương vẫn lạnh nhạt nhẹ nhàng, không nói tiếng nào, trong lòng nghĩ, sao không tức chết anh đi!



Sống như vậy có mệt không chứ? Vẫn là giống mình thế này thì vui vẻ hơn!



Phó Hoa Sênh hoàn toàn đi theo chủa nghĩa hưởng thụ, mục tiêu duy nhất của đời này cũng chỉ là đánh bại Phó Thần Thương, để anh cam chịu kêu mình bằng anh trai.




Phó Hoa Sênh nhìn Phó Thần Thương dường như đã ngủ rồi, “Thế này là coi như tôi đang hát ru à……”



“Đừng nói với tôi là sau khi vợ anh đi rồi thì đêm đêm mất ngủ, trở lại nơi từng ở với nahu lại càng trằn trọc trăn trở, cho nên mới chạy qua chỗ tôi tìm sự an ủi đấy nhé?”



“……”



“Ôi chao, đáng yêu quá, thật làm muốn xoa đầu một cái nha!”



Phó Thần Thương mở mắt, “bịch” một tiếng, Phó Hoa Sênh lăn xuống giường—



“Ở địa bàn của tôi, nằm trên giường của rôi, mà còn dám thả sát khí ra với tôi hả…… thật là không có thiên lý mà……”



Phó Hoa Sênh phủi phủi bụi trên người, bô lô ba la bò lên giường nằm bên cạnh anh, đây là giường của anh ta mà, sao anh đến thì phải nhường chỗ cho anh chứ!



Lúc leo lên, cánh tay vô tình đụng phải anh, lập tức bị ghét bỏ né ra, trái tim thủy tinh của Phó Hoa Sênh tan nát, “Đệt! Ghét bỏ tôi như vậy còn ngủ trên giường tôi làm gì, cái giường này tôi lăn lộn trên đó hết rồi!”



Từ đầu tới đuôi đều đang tự nói một mình, Phó Hoa Sênh cảm thấy cực kỳ bất lực, bĩu môi nằm xuống không nói chuyện nữa.



Nhưng chỉ im lặng một lúc liền nhịn không nổi nữa, “Anh đi qua chỗ Tô Hội Lê ngủ là được rồi, thật là không hiểu nổi anh nữa……”



“Này, Phó Nhị, rốt cuộc anh có thích An Cửu không vậy? Hình như tôi có chút thích cô ấy…… Mấy ngày nay không gặp, nhớ cô ấy ghê. An Cửu thú vị hơn mấy người phụ nữa bên ngoài nhiều, ở bên cô ấy chắc chắn sẽ không chán, lúc trước thực ra tôi vẫn luôn chưa ra tay thật đâu, nếu anh không có tâm tư đó, thì tôi sẽ xuất chiêu thật đấy nhé! Tôi hiểu, cô nhóc do một tay anh dạy dỗ, nhất định sẽ không nỡ, nhưng tôi tiếp tay thì anh cũng không thiệt mà, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, không phải sao……”



Đột nhiên Phó Thần Thương chống tay lên, từ trên cao nhìn xuống anh ta.



Phó Hoa Sênh bị dọa cho giật mình.



“Cậu có thể thử xem.” Phó Thần Thương nói.