Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 124 : Tâm tư

Ngày đăng: 06:48 19/04/20


Editor: miemei



“Làm sao nhìn ra thế?”



“Người ta đề tên Phoebe rõ ràng như vậy mà cậu cũng nhìn không ra hả?”



“Phoebe là gì?”



“Phoebe la tên tiếng anh của Tô Hội Lê, tên tiếng anh đó! Cậu nhìn tên tiếng anh của người ta, rồi nhìn lại của cậu xem, cho dù là Angel có vẻ đại chúng một chút, nhưng tốt xấu gì cũng hay hơn cái tên Nine đơn giản đến không thể nào khinh bỉ hơn của cậu!” Kiều Tang đau lòng tố cáo.



Nếu không phải vừa rồi cô ấy nhìn thêm một cái, thì tám phần cái cô ngốc An Cửu này sẽ trực tiếp bỏ qua mất thôi.



“Có tình địch như cậu quả thực quá thê thảm!” Kiều Tang cảm thán với điệu bộ mệt tim quá.



“Ờ!” An Cửu bày tỏ đã hiểu rồi.



“Ờ cái gì mà ờ! Mau bàn cách đối phó đi!”



“Bàn cái gì? Mình cũng đâu có định đi.”



Kiều Tang đập bàn, “Sao không đi? Cậu sợ cô ta à?”



“Tóm lại là không đi. Nếu không thì mình trực tiếp gọi cho Phó Thần Thương, bảo anh ta đi xử lý.”



Kiều Tang đập đầu xuống đất, “Má ôi, mình sắp bị cậu làm cho tức điên luôn rồi, làm gì có ai bị đưa thư khiêu chiến không chịu ứng chiến mà trực tiếp báo cho phụ huynh đâu chứ, cậu còn có tiền đồ không đấy?”



“Chẳng lẽ bị chó cắn còn phải cắn lại hay sao?”



“Coi cái tư tưởng cố chấp, bảo thủ, không tiến bộ của cậu kìa, cậu có thể thả chó cắn lại mà!”



“Vậy được, cậu đi đi!”




Nói điện thoại xong, Tề Tấn gõ cửa đi vào.



Kết quả còn bết bát hơn so với tưởng tượng, Phó Thần Thương đọc gần nửa tiếng đồng hồ, đếm một khoản rồi lại một khoản, quở trách anh ta đến máu chó đầy đầu.



Sửa lại xong, buổi chiều lại đưa tới, lại sửa tiếp.



Lại sửa xong một lần, buổi tối đưa tới, vẫn chưa hài lòng.



Mặt Tề Tấn như đưa đám, thật lòng anh ta rất muốn nói, thực ra làm tới như vậy đã đủ lắm rồi, nhưng anh ta không dám.



Hai ngày nay hình như ông chủ nhìn anh ta cực kỳ không vừa mắt, anh ta thật sự không biết mình đã làm sai ở đâu.



Sau khi ở nhà đau khổ suy nghĩ cả một đêm, hình như rốt cuộc Tề Tấn đã tìm ra chỗ mấu chốt cuẩ vấn đề.



Sáng sớm ngày hôm sau, Tề Tấn đem phần phương án đã sửa sang triệt để vào phòng tổng giám đốc.



Nhưng, chuyện đầu tiên không phải là đưa phương án cho anh xem, mà là mặt mày sốt ruột, gấp gáp, xin phép: “Ông chủ, là thế này, bạn gái tôi bị bệnh nằm viện rồi, bên cạnh không có ai chăm sóc, phương án đã sửa đổi theo ý của anh rồi, có thể nào cho một đồng nghiệp khác đi công tác không ạ?”



Tề Tấn vừa nói vừa rơi nước mắt, vợ ơi xin lỗi em, uất ức cho em rồi, vì sự an toàn của đời anh chỉ có thể uất ức cho em “bệnh” một lân vậy.



Phó Thần Thương trầm ngâm cầm lấy phần phương án, ba phút sau mới mở thánh khẩu: “Lần này cũng không tồi.”



Tề Tấn suýt chút nữa quỳ xuống luôn, qua rồi, qua rồi, cuối cùng cũng qua rồi!



Quả nhiên sách lược của anh ta là chính xác, quả nhiên ông chủ không ưa chuyện mình đi Mỹ công tác, nhưng vì sao chứ? Dù sao chắc chắn không phải vì lương tâm trỗi dậy để cho mình có thêm thời gian ở bên cạnh bạn gái rồi! Nghe giọng điệu của anh hình như là muốn tự mình qua đó? Tâm tư của ông chủ, mày đừng đoán nữa, có đoán cũng đoán không ra đâu!



“Cho cậu nghỉ phép một tuần, những việc còn lại tôi sẽ xử lý.” Phó Thần Thương nói.



Hạnh phúc đến đột ngột quá! Tề Tấn thật sự muốn quỳ lạy luôn! Đưa ra một quyết định đúng đắn, thì sẽ từ địa ngục lên đến thiên đàng! Luận về tính quan trọng của việc hiểu ý ông chủ đó!