Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 127 : Ánh trăng sáng

Ngày đăng: 06:48 19/04/20


Editor: miemei



“Phó Thần Thương, anh sờ lương tâm của mình xem, sau khi cưới tôi về, anh với Tô Hội Lê mờ ám không rõ ràng, bây giờ ở trong nước thì tin đồn lại càng phủ khắp trời đất, tôi có từng nói qua anh nửa câu không phải, có từng gây chuyện với anh một lần nào, có từng tìm Tô Hội Lê làm phiền chưa? Anh có đóa sen trắng trong lòng anh, thì tôi không thể có ánh trăng sáng của tôi hay sao?”



Trong mắt Phó Thần Thương lóe lên một tia sáng lạnh, nhẹ giọng thì thầm: “Ánh trăng sáng ư……”



Lần này, hiển nhiên An Cửu đã ăn gan hùm rồi, “Tôi biết tôi không thể sánh được với 10 năm của anh, nhưng 5 năm của tôi cũng không phải anh có thể dễ dàng xóa sạch! Ở trong lòng tôi, ngoài bà ngoại ra, Cảnh Hi là người quan trọng nhất! Tôi không cho phép bất cứ ai tổn thương đến cậu ấy!”



Cứ như bị nhấn xuống chốt mở vậy, tất cả ánh sáng trong đôi mắt thoáng chốc bị dập tắt, chỉ còn lại bóng tối vô tận, nắm đấm của Phó Thần Thương siết chặt đến mức kêu răng rắc, sau đó dùng hết sức vung ra, An Cửu hoảng sợ kêu lên một tiếng ôm lấy Phó Cảnh Hi, lúc mở mắt ra lại phát hiện tay của anh đấm lên vách tường, máu tươi đầm đìa……



Cái…… đồ điên này……



Một phút sau, Phó Thần Thương mặt không cảm xúc thu dọn hành lý rồi xoay người đi khỏi đó.



Thần kinh căng thẳng của An Cửu thả lỏng ra, gần như suy sụp, vội vàng dìu Phó Cảnh Hi vào trong nhà.



Trong đầu lóe lên vẻ mặt tức giận điên cuồng và nắm đấm nhỏ máu của Phó Thần Thương, tim đập dữ dội. Hô, giây phút đó trong lòng gần như sắp có ảo giác rằng anh ta yêu mình cơ đấy……



Phó Thần Thương…… Sau lần này, hẳn là anh ta sẽ không đến nữa đâu nhỉ? Cũng coi như có thể yên ổn được mấy ngày.



Phó Cảnh Hi say đến bất tỉnh nhân sự, An Cửu sắp xếp anh trên sô pha xong xuôi rồi mới vào phòng ngủ, trong mớ suy nghĩ hỗn độn, dần dần ngủ say.



Cùng là đàn ông, nếu như là Phó Thần Thương, cô thế nào cũng không thể ngủ được, nhưng, Cảnh Hi, thì không sao cả.



------



Sáng ngày hôm sau, giọng nữ cao của Kiều Tang đã làm cô thức dậy.



An Cửu vội vội vàng vàng chạy ra, thấy Kiều Tang đứng ngoài cửa, mặt mày kinh hoảng, gào thét nhìn Phó Cảnh Hi đang mở cửa cho cô ấy.



“Phó Cảnh Hi!!!”



“Kiều Tang!” So ra thì phản ứng của Phó Cảnh Hi bình tĩnh hơn nhiều.



“Sao anh lại ở đây? Sao…… sao anh lại ở trong nhà thím hai anh vậy! Phó Thần Thương đâu?” Kiều Tang nhón chân lên nhìn vào trong.



Phó Cảnh Hi không trả lời, nghiêng người nhường lối cho cô ấy đi vào.



Thấy An Cửu đi ra, Phó Cảnh Hi mỉm cười như gió xuân, “Dậy rồi à?”



Cậu ấy sớm đã ăn mặc gọn gàng, dường như đã đợi cô rất lâu.



An Cửu gật đầu.



Phó Cảnh Hi nhìn đồng hộ, “An Cửu, mình phải đi rồi.”



“À…… Mình còn chưa kịp tiếp đãi cậu nữa……” An Cửu có chút ngượng ngùng, đều tại mình ngủ dậy muộn quá.



“Chuyện tối qua, xin lỗi nhé, do mình thất lễ.” Phó Cảnh Hi xin lỗi.



“Không sao, không sao……” Nhắc đến chuyện này, mặt An Cửu hơi đỏ lên, không ngờ lúc đó cậu ấy say như vậy mà sáng sớm tỉnh lại cũng còn nhớ.
Sau đó, không còn chỗ để tự lừa mình dối người nữa.



Cô lảo đảo chạy về nhà, lại phát hiện Kiều Tang và Monica đều ở đây, gắng gượng mấy tiếng đồng hồ, vờ như không có chuyện gì xảy ra, mãi cho đến lúc này……



Tại sao lại như vậy……



Làm sao đây……



Làm sao đây……



Cầm chặt di động như ôm khúc gỗ cứu mạng, nhìn dãy số được giở ra – Phó Thần Thương.



“Phó Thần Thương…… em nên làm thế nào đây……”



Vừa rồi mới cùng anh gây lộn trở mặt hoàn toàn, nhưng lúc này lại phát hiện mang thai con của anh.



Cô không dám gọi điện cho anh, sợ không ai nghe máy, sợ không thể kết nối được…… càng sợ sự lạnh lùng của anh……



Cô không dám nói với ai, cũng không ai có thể nnói được, hai tay ôm đầu gối, ngồi xổm trên sô pha, rúc lại thành một cục, trong mắt là sự bối rối làm người ta sợ hãi.



Một mình cô đơn nơi đất khách quê người, một sinh mạng nhỏ đến đột ngột như thế, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, hoàn toàn làm cho cô rối loạn, cô phải gánh vác như thế nào đây……



Cứ như vậy, hoảng hốt mở to mắt, cứ thế ngồi xổm đến nửa đêm.



Cô chậm rãi thao tác trên điện thoại, bấm một dãy số, giọng nói khàn khàn mà run rẩy: “Ba……”



“An Cửu à, sao thế?” Ở đầu bên kia, Phó Chính Huân nhạy bén cảm giác được giọng nói của cô không ổn lắm.



“Con…… có thể trở về được không?” Lúc An Cửu nói câu này, ôm đầu gối run run.



Sắc mặt Phó Chính Huân căng lên, “Bé ngoan, mau nói cho ba biết đã xảy ra chuyện gì?”



“Được không ạ?” Cô cố chấp hỏi.



“Được! Đương nhiên là được! Con muốn về lúc nào cũng được!”



“Cám ơn ạ.”



“Bây giờ có thể nói cho ba biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Ai bắt nạt con?”



“Không có, chỉ là…… nhớ nhà, khó chịu lắm……”



Phó Chính Huân đau lòng không thôi, “Được được được, con đợi ở đó đi, ba cho Khiêm Nhân qua đón con ngay đây!”



Cúp điện thoại, nét hoảng hốt trên mặt An Cửu đã được quét sạch, giống như chưa từng xuất hiện vậy, thay vào đó là lạnh nhạt và kiên định.



Khẽ vuốt bụng, cục cưng, vì con, mẹ chỉ có thể tranh giành một lần.



Nhưng mà, nếu như con thật sự không được mong đợi……