Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 129 : Anh muốn đánh em à

Ngày đăng: 06:48 19/04/20


Editor: miemei



Nhà tổ nhà họ Phó.



Khí hậu Địa Trung Hải của Los Angeles, cho dù đang mùa đông cũng không hề lạnh, nhưng lúc này ở thành phố A là thời điểm lạnh nhất, bây giờ lai bắt đầu có một trận tuyết rơi nhỏ, vừa xuống xe, An Cửu liền lạnh đến run cầm cập, sau khi cơn kích động vừa rồi qua đi, bắt đầu cảm thấy đầu có chút chóng mặt.



Thôi Khiêm Nhân làm hết trách nhiệm cởi áo khoác ngoài phủ lên cho cô, mở ô đi theo sau lưng.



An Cửu nói một tiếng cám ơn, giẫm lên lớp tuyết mỏng đi vào nhà tổ.



Đại khái là do tác dụng của bông tuyết chăng, nơi từng bị cô coi như đầm rồng hang hổ, bao phủ một tầng ấm áp.



An Cửu vừa vào nhà liền có nữ giúp việc đến nhận hành lý của cô, giúp cô cởi áo khoác, cởi giày, thay một đôi dép lê ấm áp, phủ lên ngườ tấm thảm lông được sấy nóng hổi, thoáng chốc ấm áp khoan khoái hẳn lên.



Vừa mới thu xếp xong, liền nhìn thấy ông cụ từ trên cầu thang đi xuống, Phùng Uyển theo sát phía sau, hai người thấy cô đều đầy ý cười.



Mắt An Cửu chợt chua xót, ông cụ đi qua, vẻ mặt nghiêm nghị vỗ vai cô, “Ba đều biết cả rồi, con yên tâm, ba đảm bảo An Bình sẽ không thiếu một cọng lông nào.”



Phùng Uyển ôm cô một cái, “Đúng là con bé ngốc, loại chuyện này cần gì con phải tự mình ra mặt chứ!”



Xem ra hai người đã nhận được tin tức trước tiên rồi, như vậy……



“Hai người tin con ạ?”



Phùng Uyển cười khẽ, “Không tin con, chẳng lẽ còn có thể tin người ngoài sao?”



Lúc làm chuyện đó thì cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị hai người quở trách rồi, dù sao gia tộc như nhà họ Phó, kiêng kỵ nhất chính là lời gièm pha, nhưng mình lại làm náo loạn chuyện này lớn như vậy, truyền hình trực tiếp, không thể nào cứu vãn, cắt đứt đường lui của Tô Hội Lê, cũng cắt đứt cả đường lui của mình.



Lúc này thấy phản ứng của Phó Chính Huân và Phùng Uyển, trái tim thấp thỏm của An Cửu cuối cùng cũng buông xuống, thở phào nhẹ nhõm.


Phùng Uyển không yên tâm, chân trước Phó Thần Thương vừa đi vào, thì chân sau bà đã đi lên theo, đẩy cửa ra một kẽ hở nhìn vào trong, thấy Phó Thần Thương ngồi ở đó, vẫn coi như bình tĩnh, không có ý muốn xử người, thế mới yên tâm, đóng cửa, đi xuống lầu. Coi như nó vẫn chưa bị người phụ nữ kia làm cho đầu óc u mê.



Phó Thần Thương nhìn ly nước gừng đường đỏ chưa hề đụng đến ở đầu giường, giơ tay sờ một cái, độ ấm vừa đúng.



Đại khái là chưa kịp chờ uống thì đã ngủ mất rồi.



Lại vươn tay vén mớ tóc hơi ướt mồ hôi ra, sờ lên trán cô, vẫn may, đã hạ sốt kha khá rồi.



Thể chất của cô rất dễ bị sốt, nhưng nếu không phải cực kỳ nghiêm trọng, thì cũng khỏi rất nhanh, đắp chăn ngủ một giấc thì lại có thể nhảy nhót tưng bừng rồi.



Do miệng bị che lại, nên hô hấp cũng có chút khó khăn, xem ra ngủ không được yên ổn cho lắm, Phó Thần Thương dịch chăn xuống cằm cô một chút, lộ ra đôi môi vì mất nước mà khô rang.



Phó Thần Thương ngồi một lát, lại vuốt vuốt giữa hai hàng chân mày, cuối cùng vẫn ngồi vào mép giường, quấn chặt cô rồi đỡ cô dậy, bưng ly nước gừng đường đỏ kia đút cô uống từng chút từng chút một.



Cô cũng thông minh, miệng vừa dính nước liền tự giác thò đầu tới, nương theo tay anh, ực ực uống hết mà vẫn chưa thỏa mãn.



Uống xong, đặt cô xuống để ngủ tiếp, Phó Thần Thương khoanh tay trước ngực, ngồi dựa vào ghế, nét mặt không tốt lắm.



Hai người một nằm một ngồi, một ngủ một nhắm mắt, cứ thế trôi qua hai tiếng mấy đồng hồ.



Phó Thần Thương chợt mở mắt, quả nhiên thấy cô nhóc ở trên giường đã tỉnh dậy rồi, đang mở đôi mắt tròn vo như một con vật nhỏ đang xem xét nguy hiểm, dè dặt cần thận nhìn anh chằm chằm. Thấy anh đột nhiên mở mắt, bị dọa hết hồn, rúc về sau.



Phó Thần Thương bị phản ứng của cô chọc cười. 



Cô cũng biết sợ ư?



An Cửu nhìn anh chằm chằm, câu nói đầu tiên khi tỉnh dậy chính là –



“Anh muốn đánh em à?”