Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 137 : Tỏ tình

Ngày đăng: 06:49 19/04/20


Edit: Nguyen Thi Mai Trang



Sau khi Phó Thần Thương đi, Phùng Uyển vốn định an ủi An Cửu vài câu, nhưng bà thấy sắc mặt cô bình thường, không có vẻ gì là không vui, nên bà cho là Phó Thần Thương đã khiến cô yên lòng rồi.



Phó Thần Thương đi suốt bảy ngày vẫn chưa trở về, An Cửu chỉ biết được vài thông tin từ lời nói của Phó Hoa Sênh. Sau khi Tô Viễn chết, chuyện ông tham ô nhận hối lộ đột nhiên bị vạch trần, không chỉ có như vậy, mà còn có lời đồn là lúc Tô Viễn còn sống đã cưỡng bức trẻ vị thành niên, vì con đường làm minh tinh của Tô Hội Lê mà Tô Viễn đã sai sát thủ giết người, ngoài ra ông ta còn bị tình nghi buôn lậu ma túy......



Cả đời Tô Viễn đã vì con gái mà làm ra một việc sai lầm như vậy, sau khi chết, lại bị gán nhiều loại tội danh cực kỳ hung ác, chết rồi còn không được yên, trong bệnh viện, ở nhà riêng hay nhà tang lễ, khắp nơi đều có tay săn ảnh bao vây chặn đường.



Mà những việc này An Cửu vốn không hề quan tâm đến, bởi vì sau khi Phó Thần Thương đi, cô bắt đầu có các triệu chứng của người mang thai, tất cả đều phản ứng rất mãnh liệt, không thể ngăn cản được.



Đau khổ hơn là cô phải che giấu tất cả không được thể hiện ra ngoài.



Bảy ngày sau, Phó Thần Thương vẫn chưa trở về, mà người đến là một nhà ba người Phó Cảnh Hi.



Hằng năm, mọi người trong nhà họ Phó dù đang ở đâu cũng sẽ nhất định trở về, các thành viên trong gia đình sẽ tập hợp lại cùng một chỗ ăn mừng năm mới, nhưng mà năm nay Phó Hoằng Văn đến sớm hơn năm trước, anh ta nói là đã xử lý xong xuôi mọi việc trong tay, nên muốn về nhà sớm hơn cùng đoàn tụ với gia đình, Phó Chính Huân đương nhiên là vui mừng.



Lúc ăn cơm trưa, Tô Nhu giả vờ vô tình hỏi, "Sao không thấy Thần Thương vậy?



Phùng Uyển nén giận trả lời, "Mấy ngày nay, nó có việc phải xử lý."



Nét mặt Phó Chính Huân trầm xuống, gắp đồ ăn cho An Cửu, để an ủi cô.



An Cửu ăn không vô, có một chén cơm mà cô trộn tới trộn lui mãi vẫn chưa nuốt được hạt cơm nào.



"Hình như sắc mặt An Cửu không được tốt lắm?" Tô Nhu quan tâm hỏi thăm.



"Gần đây nó bị cảm lạnh, bao tử không được ổn lắm." Phùng Uyển lạnh nhạt trả lời cô ta.



Bà nói xong thì quan tâm hỏi An Cửu: "Cảm thấy không khỏe trong người cũng phải ráng ăn, con muốn ăn gì không? Để mẹ dặn nhà bếp làm cho con nhé?"



An Cửu vội vàng lắc đầu, nuốt vào hai muỗng cơm, "Cám ơn mẹ, không cần đâu."




"Chứ không phải tôi đang kể ra tình cảm chị em giữa tôi với em có bao nhiêu sâu đậm, mà là tình cảm của một người đàn ông đối với một người phụ nữ. Có lẽ, đã quá muộn rồi......"



"......"



Nhìn bộ dạng đờ đẫn của cô, Phó Cảnh Hi bất đắc dĩ đỡ trán, quả nhiên là cô không hiểu ý của cậu.



"Ý của tôi là, ngay từ năm năm trước tôi đã chú ý đến em, chỉ là, thân phận của tôi không cho phép tôi có thể thổ lộ lòng mình với em, vì vậy tôi vẫn lấy thân phận anh em ở lại bên cạnh em. Không dám vượt qua giới hạn, cũng không thể có ý nghĩ không an phận. Nhưng thật không ngờ...... Cuối cùng em vẫn vào nhà họ Phó, theo vai vế còn trở thành thím hai của tôi nữa chứ! Nếu biết trước là như vậy...... Còn không bằng tôi cưới em!"



Nói nửa chừng thì cậu dừng lại, còn nhiều điều muốn nói với cô nhưng chẳng thể nói ra hết được.



"Rắc rắc" cổ tay dùng sức, nhánh hoa mai bị tay anh bẻ gảy.



"Σ(°△°|||)︴..."



"Sao vậy?" Mãi không thấy An Cửu lên tiếng, Phó Cảnh Hi hơi lo lắng đứng dậy nhìn cô, "Lời nói của tôi dọa em sợ rồi hả?"



"Không có...... Không có...... Tôi biết mình xinh đẹp, cậu sẽ thích tôi, cái này rất bình thường......" An Cửu gắng gượng cười nói.



Không phải là vấn đề sớm hay muộn, nhưng sớm nói ra thì sao? Cho dù lúc trước hai người bọn họ đều có tình cảm với nhau, nhưng cả hai đều có điều phải cố kỵ, làm sao có thể đến được với nhau.



Không có nếu như.



Không có biết trước.



Dù sao cậu cũng không phải là tên Phó Thần Thương luôn tự coi mình là trên hết kia, không bận tâm đến ai cứ làm theo ý mình, anh có thể kéo cô từ vực sâu tăm tối của chính cô ra, đem cô đến thế giới của anh, tùy ý muốn làm gì cô thì làm......



Cô rõ ràng là đang cười, nhưng so với khóc còn khó coi hơn, Phó Cảnh Hi không kiềm chế được ôm cô vào lòng, "Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, em phải nhớ là, em còn có tôi......"



Phía sau, Tô Nhu đang cầm trong tay một bình trà nóng, nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau, cô ta hơi nhếch môi, không có phản ứng gì mà yên lặng quay lại vào trong nhà.