Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 164 : Âm hồn không tan

Ngày đăng: 06:49 19/04/20


Editor: Sư Tử Cưỡi Gà



Dạy cô làm bánh ngọt tặng Cảnh Hi? Anh bị quỷ ám rồi à?



"Không cần cám ơn."



An Cửu dĩ nhiên không thể nào tiếp nhận ý tốt quỷ dị của anh.



May thay hình như Phó Thần Thương cũng chỉ thuận miệng nhắc đến chứ không kiên trì.



Cô bớt chút thời gian đưa tin, ngắn ngủn năm phút đồng hồ, truyền thông Internet đã nhanh chóng có phản ứng, tấm hình kia bị xoay chuyển đầy trời. Sau đó diễn đàn có người tự xưng người biết chuyện lần lượt tuôn ra studio Tô Hội Lê bị Kiều Tang bạt tay nhưng Phó Thần Thương thờ ơ với tin tức của vợ bé.



An Cửu lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông đối diện đang thong thả ung dung ăn cơm, hoàn toàn không đoán ra tâm tư của anh.



"Có gì muốn hỏi?" Phó Thần Thương ngẩng đầu.



An Cửu lập tức dời ánh mắt: "Không có. Áo khoác"



"Tớ có!" Kiều Tang lập tức giơ tay: "Mặc dù có thể cậu không tin, nhưng từ đầu đến đuôi tớ đều không có ý quan báo tư thù, nhưng mà, dù trước đó tớ có nói gì xấu xa, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu cô ta quá đáng, vậy thì đừng trách tớ phản kích!"



An Cửu lập tức đá Kiều Tang một cước, Kiều Tang cũng không buông tha: "Đến lúc đó tớ không quản cô ta là mối tình đầu của ai!"



"Kiều Tang! Đừng nói nhảm!" An Cửu bất đắc dĩ, Kiều Tang này, dù thời khắc nhìn chằm chằm cô ấy cũng đều không ngăn được, huống chi lần này đối phó với Tô Hội Lê, sao cô có thể yên tâm.



Có Phó Thần Thương lập trường không rõ ở đây mà nói lời này không khỏi quá xúc động.



Ngược lại Phó Thần Thương hoàn toàn không sao cả, bình tĩnh nhìn dáng vẻ căng thẳng lại nhức đầu của An Cửu, mỉm cười an ủi cô: "Đừng quan tâm, cô ấy gây họa thì còn có anh."



Một câu nói khiến Kiều Tang và An Cửu đều ngây ngẩn cả người......



Này này cái người này cứ như đám con chúng tôi gây họa thì còn có người cha như anh đây à?



"Buổi chiều còn có buổi họp, buổi tối sẽ qua đón các em."



Không đợi họ phản ứng, Phó Thần Thương đã đi rồi.



Kiều Tang cắn đũa: "Anh ta đây là đứng về phía tớ vô điều kiện à?"



Nói xong mình cũng cảm thấy không đơn giản như vậy......



Kiều Tang ôm đầu phiền não vò tóc: "An Cửu, người này tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối có ý đồ bất chính với cậu đấy!"




Đối với người phụ nữ có thân phận không rõ này, thầy giáo không thể buông lỏng cảnh giác, đang muốn nói, nhìn sau lưng An Cửu, vẻ mặt bình thường trở lại.



Thấy nét mặt thầy giáo, sống lưng An Cửu cứng đờ, nghĩ là Tống Hưng Quốc hay là Phùng Uyển. Nhưng không ngờ......"Anh rể ——"



Tiểu An Bình như xe lửa nhỏ gào thét chạy qua, nhanh chóng chạy về phía sau lưng cô.



Đầu An Cửu đầy hắc tuyến, anh rể này sẽ không phải là......?



Cô xoay người.



Trong lòng chỉ có bốn từ, âm hồn không tan......



"Ngài Phó đã tới! Vị tiểu thư này nói là chị của An Bình, nhưng mà trước đây tôi chưa từng thấy cô ấy, An Bình cũng nói không biết, cho nên tôi......"



Thầy giáo còn chưa dứt lời, Phó Thần Thương đã đi đến tự nhiên ôm vai An Cửu: "Cô ấy thật sự là chị của An Bình, bởi vì ở nước ngoài nhiều năm, nên An Bình nhận không ra."



Lúc này thầy giáo mới yên lòng, sau đó kinh ngạc không thôi, chị của Tống An Bình, chẳng lẽ là vợ của ngài Phó?!



--- ------ ------ ------ -----



Sảnh ăn cho trẻ con.



Từ khi Tống An Bình xác định An Cửu thật sự là chị mình thì bắt đầu dính cô như mè xửng không buông, đâu còn dè dặt như lúc mới gặp mặt.



"Chị chị, người ta rất nhớ chị đấy nhé!"



"Lớn như vậy, hết đáng yêu rồi, chẳng bán được giá nữa!" An Cửu không khách khí xách thằng nhóc trong lòng ngực này ra ngoài: "Đây rốt cuộc có chuyện gì?"



Tại sao lời người chị này nói tiểu An Bình không tin, ngược lại hoàn toàn tin tưởng lời của người ngoài như Phó Thần Thương không hề nghi ngờ.



Còn nữa, tại sao tiểu An Bình và Phó Thần Thương có vẻ rất quen thuộc vậy? Ngay cả thầy giáo cũng biết anh......



Chọn món ăn xong, An Cửu lập tức hỏi anh: "Tại sao anh đến đây?"



Tiểu An Bình vội vàng trả lời giúp: "Chị, là em nhờ thầy giáo gọi điện thoại kêu anh rể đến đón em, chắc chắn ba mẹ lại quên hôm nay phải đón em rồi...... Em thật đáng thương! May mà có anh rể!"



An Cửu có chút xốc xếch, không ngờ thầy giáo gọi điện thoại cho Phó Thần Thương, có cần trùng hợp như thế không vậy?



An Cửu đỡ trán: "Em đừng có mở miệng gọi anh rể liên tục vậy, ai cho em gọi anh ấy là anh rể? Anh ấy đã không phải anh rể của em từ lâu rồi!"