Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 168 : Mèo con ham ăn

Ngày đăng: 06:49 19/04/20


Hai đứa bé anh một miếng em một miếng phân chia rõ ràng, lát sau đã đánh bay cả hộp cơm trưa.



Phạn Phạn ăn xong trên mặt dính đầy cơm, vẻ mặt Đoàn Đoàn hết sức bất đắc dĩ dang cánh tay nhỏ bé lấy khăn giấy giúp cô bé lau mặt, Phạn Phạn cũng rất phối hợp tiến gần sang giúp anh trai một tay.



Sau khi ăn no, bởi vì chệnh lệch múi giờ, chẳng bao lâu sau hai tiểu bảo bối đã mệt mỏi rã rời, hai cái đầu nhỏ kề sát bên nhau, lát sau đã dần dần ngủ thiếp đi trên xe.



Về đến nhà trọ, An Cửu và Monica mỗi người ôm một bé đi lên lầu.



Đặt hai đứa nhỏ lên giường trong phòng ngủ, đắp chăn rồi An Cửu lại hôn hôn mỗi bé vài cái rồi mới đóng cửa đi ra ngoài với Monica.



An Cửu rót cho Monica một cốc trà: “Thế này là về luôn à?”



“Không giấu gì cậu, chuyện bên kia của tớ cũng xong hết rồi, công việc cũng đã bàn giao xong, chỉ là phòng ốc còn chưa tìm được chỗ ưng ý, có thể sẽ phải làm phiền ở chỗ cậu một thời gian.” Monica thành thật đáp.



“Đó là đương nhiên, tùy cậu muốn ở bao lâu cũng được. Chỉ là, đột nhiên như vậy, tớ còn tưởng chỉ mượn cớ đưa Phạn Phạn và Đoàn Đoàn trở về để giải sầu một trận chứ…”



Monica xoay xoay ly trà ra điều suy nghĩ: “Có những lúc ba năm cũng không thể cương quyết đưa ra một quyết định, có lúc lại chỉ là chuyện trong nháy mắt. Thật ra thì đến trước khi lên máy bay tớ vẫn có chút không cam lòng, cho đến khi thật sự rời khỏi vùng trời kia rồi mới cảm thấy buông bỏ được. Không có anh ta trong thế giới của tớ, tớ cũng không phải là không sống được.”



Nói xong lại lộ ra nụ cười thư thái, cực kỳ thoải mái tựa vào trên ghế sa lon: “Cho tới nay tớ vẫn chưa từng buông bỏ được đoạn tình cảm này, đến tận lúc rời đi mới phát hiện ra, thật ra tớ cũng chỉ là không cam lòng từ bỏ khoảng thời gian bảy năm đã bỏ ra để yêu và chờ đợi mà thôi. Còn đối với anh ta, thì ngược lại cũng chẳng có bao nhiêu kỷ niệm. Nói cho cùng cũng chỉ là tự mình trói mình.”



“Cậu có thể nghĩ được vậy là tốt rồi! Cậu còn chưa tới ba mươi tuổi, vừa đẹp vừa có tương lai, làm gì có loại đàn ông nào mà không tìm được chứ!” An Cửu theo bản năng dùng lời lúc đầu lão gia tử khuyên mình nói lại.



“Nói không sai! Cậu cũng thế! ĐÚng rồi, sau khi về nước đã xảy ra chuyện gì? Không phải chuẩn bị tới đại học M sao? Sao lại tới chỗ Kiều Tang? Ông chủ của Tụ Tinh… Không phải là Phó Thần Thương à?” Monica tò mò hỏi.



Trong điện thoại cũng không thể nói rõ, mỗi lần An Cửu chỉ nói vài ba câu, giờ phút này nghe Monica hỏi thì không thể làm gì khác hơn là giải thích câu chuyện lại đơn giản một chút.



“Cũng có thể là di tớ nghĩ nhiều rồi…”



Monica đưa một đầu ngón tay ra lắc lắc: “Tớ thấy không chắc đâu, nếu như anh ta không có ý tứ gì, lúc cậu đạp cửa xong vào tìm anh ta, sao anh ta không trực tiếp phủ nhận đi, ngược lại còn có thái độ mập mờ, coi như không phải anh ta làm, vậy thì loại hành động này cảu anh cũng chính là muốn giữ cậu lại bên cạnh!”



“Ừm…” An Cửu phiền não chống cằm.



Có lẽ người ngoài đều là người sáng suốt, lời Monica nói cũng rất có lý.


“Mẹ ơi, con không ngủ được, mẹ đọc sách cho con nghe đi.” Phạn Phạn nói xong liền lôi dưới gối ra niềm vui mới tìm thấy gần đây 《Sách dạy nấu ăn Trung Hoa》.



“Ừm…” An Cửu nhận lấy sách, mặc dù vậy vẫn không nói nên lời.



Lúc đi ngủ những đứa trẻ khác đều thích nghe truyện cổ tích, thế nào mà hai đứa con của cô đều không giống bình thường.



Đoàn Đoàn đã có thể đọc chữ, chưa bao giờ cần người khác đọc cho, lúc nào cũng muốn tự xem, hơn nữa mấy loại sách kia đến người làm mẹ như cô nhìn còn không hiểu.



Phạn Phạn thì đam mê tất cả các loại sách nấu ăn của các quốc gia khác nhau, mỗi ngày buổi tối đều phải nghe người ta đọc mấy món ăn mới có thể an tâm đi ngủ.



“Thịt viên, là một món ăn truyền thống vào các dịp lễ tết của Trung Quốc, cũng được xưng là thần dược Tứ Hỉ, mang ý nghĩa may mắn. Đây là một món ăn có xuất xứ từ Hoài Dương, thịt ba chỉ có màu đỏ nhuận, kêt hợp sắc xanh thấp thoáng của lá rau cải tạo nên hình ảnh đẹp mắt và mùi hương hấp dẫn xông vào mũi…”



Trong tiếng đọc dịu dàng của mẹ về món ăn hấp dẫn, Phạn Phạn nghĩ tới ngày mai còn được ăn ngon mà hài lòng chìm vào giấc mộng đẹp…







Rạng sáng ngày hôm sau, các bảo bối còn chưa tỉnh giấc thì An Cửu đã thức giấc, dặn dò mấy câu với Monica rồi ra cửa đến bệnh viện.



Dĩ nhiên là đi kiếm đồ ăn cho chú mèo ham ăn. (ˉ﹃ˉ)



Đi tới cửa viện thì đụng trúng Tề Tấn đang từ bên trong đi ra, nhìn sắc mặt có vẻ không được tốt lắm.



“Tề Tấn!” An Cửu chào hỏi với anh ta một tiếng.



Tề Tấn nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy cô thì hai mắt lập tức sáng ngời: “Tống tiểu thư!”



Bình thường anh ta ở trước mặt An Cửu đều gọi cô là “Tống tiểu thư”, còn ở trước mặt Phó Thần Thương thì kiên quyết sửa miệng thành “Phu nhân”, tóm lại là đều không đắc tội với cả hai bên. Vừa đẹp.



Tề Tấn trưng ra dáng vẻ như thể nhìn thấy ân nhân cứu mạng, cảm động đến nỗi chỉ thiếu nước rớt nước mắt nữa thôi: “Tống tiểu thư, cuối cùng cô cũng đến rồi! Tôi còn tưởng rằng… Hôm nay cô sẽ không tới chứ!”



An Cửu chỉ cười cười không nói gì, đúng là cô cũng không định đến thật, đây chẳng phải là vì có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra sao!



Sớm biết vậy hôm qua đã không mang cơm theo rồi, bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.