Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 176 : Moi tim móc phổi

Ngày đăng: 06:49 19/04/20


Editor: Đường Thất Công Tử



Tất cả những người của tiệc mời tối nay là nhóm làm ăn của Phó Thần Thương, không chỗ nào không bị một màn này làm cho hoảng sợ bối rối(1).



(1) Bối rối: Lúng túng, mất bình tĩnh, cuống lên, không biết làm thế nào.



Chẳng lẽ là quà tặng của ngài tổng giám đốc kia? Cái này cũng quá độc đáo, quá không hợp lẽ thường chứ? Vừa rồi thấy người phụ nữ lấy một tư thế rất hung tàn, mãnh liệt đâm mạnh vào, đâu phải ôm ấp yêu thương, đơn giản là cái đầu như một quả tạ đập tới.



Đợi tất cả mọi người phản ứng kịp sau kinh ngạc, lập tức có một người phụ nữ hét to: "Cô kia là ai vậy? Mau gọi bảo vệ!"



Phần lớn người trong cuộc sáng suốt đều nhìn thấy, cho nên tất cả không nhúc nhích, ngay cả bản thân Phó Thần Thương cũng không nói chuyện rồi, làm sao đến lượt bọn họ lên tiếng.



Quả nhiên thấy Phó Thần Thương bình tĩnh mà thoải mái vẫy vẫy tay, "Không có việc gì. Nữ quan(2)"



(2) Nữ quan: Họ có phẩm trật và lương bổng như mệnh nam quan, có nhiệm vụ quản lý hậu cung cung nữ, lại có thể chiếu cố giúp đỡ các Hoàng tử, Hoàng nữ hoặc Vương tử, Vương nữ hay thậm chí các phi tần trong việc giáo dục. =)) Ý chỉ chị giống đàn ông thoy.



Đoàn người liên tục trao đổi ánh mắt đáng ngờ, sau đó tan tác như chim muông.



An Cửu gan lì nắm chặt Tây phục của Phó Thần Thương, nơi huyệt đầu(3) chỉa vào giữa lồng ngực của anh, không nhúc nhích, không dám thở mạnh ra ngoài.



(3) Huyệt đầu:  2 bên góc trán – đầu tạo thành mép tóc, gọi là Đầu Duy (Trung Y Cương Mục).



Bây giờ trong đầu cô chỉ có hai chuyện, một là, đoàn khách bọn họ rời đi chưa? Hai là, làm sao có thể khắc phục hậu quả của cục diện(4) rối rắm này!



(4) Cục diện: tình hình chung của hai hay nhiều bên đối kháng nhau được biểu hiện ra trong một thời gian nhất định.



Lúc đầu cô đang nghĩ đến đau, Phó Thần Thương cũng không nhúc nhích giữ nguyên tư thế mới vừa rồi bị cô đâm vào đè trên tường, ánh mắt rơi ở đầu lông lá của cô, mặc dù ngực bị cô đâm phải rất đau, nhưng đồng thời cũng đâm đầy tim của anh, hơn nữa phản ứng đầu tiên chỉ có đầu của cô đâm có đau hay không?



Từ đầu đến cuối Phó Thần Thương đều không nói một lời, cuối cùng ngay cả cô đâm phải người anh cũng không biết! Chỉ là trực giác(5) nói cho cô biết, anh biết.




An Cửu sửng sốt thật lâu cũng chưa hoàn hồn lại, dù thế nào cô cũng không thể ngờ Đoàn Đoàn sẽ nói ra lời rõ ràng, mạch lạc hiểu chuyện như vậy.



Hai đứa bé đối với cô mà nói quá quan trọng, ba tuổi trước đây, An Cửu chưa bao giờ trả lời thẳng chuyện ba ruột có liên quan đến bọn trẻ, thậm chí lúc sợ nhất cô còn nghĩ tìm một người đàn ông để dấu giếm, nhưng mà, hai đứa bé từng ngày lớn lên, cũng càng ngày càng hiểu chuyện, cuối cùng cô dằn lòng, nói cho bọn trẻ biết chân tướng của sự thật, từ từ giải thích cho bọn trẻ, ly hôn là gì, tại sao ba và mẹ không thể ở bên nhau, tại sao ba không thể đi với bọn cô.



Các con cũng biết ba mình ở Trung Quốc, sau khi tốt nghiệp, cô quyết định trở về nước làm, hai đứa bé cũng nhảy nhót, mặc dù cũng không biểu hiện rất rõ ràng, nhưng cô làm mẹ tự nhiên có thể cảm thấy bọn nhỏ bẩm sinh mong đợi với ba. Bởi vì sau khi cô về nước đủ loại không thuận lợi, rơi vào tay Monica, Monica rất nghiêm túc nói rõ tình cảm ba và mẹ với hai đứa trẻ, sau đó An Cửu có thể cảm thấy hai đứa bé nói từ ba càng ngày càng ít, sau khi đón bọn trẻ về nước cũng cực ít chủ động hỏi mẹ lúc nào thì dẫn bọn nó đi gặp ba, thỉnh thoảng thấy cô im lặng ngẩn người không vui còn có thể đi quan tâm cô.



Dần dần, hai đứa bé từ một người bắt đầu mong đợi từ từ biến thành có cũng được mà không có cũng không sao, cuối cùng lại còn có chút tẩy bay, ở trong ý thức của bọn nó, do ba bắt nạt mẹ, mẹ mới có thể ly hôn với ba.



An Cửu chưa bao giờ truyền bá cho ba ruột bọn nó không tốt điều gì, cô không hy vọng ân oán đời trước đến gàn trên người hai đứa trẻ, thấy thái độ của hai con, cô không thể nói không lo lắng.



Tối nay Đoàn Đoàn nói, làm cô rung động rất lớn. Nói cho cùng, chính cô làm một người mẹ có phải quá ích kỉ quá nhát gan hay không? Lại còn không bằng hai đứa bé hiểu chuyện, không bằng hai đứa bé dũng cảm đối mặt......



An Cửu hít sâu một hơi, "Chỉ là...... Cuối cùng anh ấy vẫn là ba của các con, cuối tuần này đi, mẹ sẽ dẫn các con đi gặp anh ấy."



Rốt cuộc ra quyết định này, cô lập tức cảm giác tim buông lỏng, nhưng rất nhanh sẽ thắt chặt, bản lĩnh dụ dỗ người của Phó Thần Thương cô đã nhận thức đầu tiên, huống chi người khác còn chưa xuất hiện, chỉ là hai hộp cơm là có thể mua dạ dày của hai bé bi, nếu là......



Lúc này, cơ thể bé bi Phạn Phạn mềm nhũn bò lên đầu gối mẹ, ôm cổ của cô, hôn lên gò má ngon miệng của cô một cái, "Mẹ mẹ yên tâm, con và anh trai chỉ thích mẹ, sẽ không bị ba cướp đi!"



Đoàn Đoàn cũng rất trịnh trọng gật đầu một cái.



Hốc mắt An Cửu đau xót, vùi mặt vào trong bả vai nhỏ nhắn mềm mại của bé bi.



Cô không nói gì, nhưng hai bé bi lại suy đoán được rõ ràng lo lắng và do dự của cô.



Đời này may mắn lớn nhất của cô là có bọn trẻ, nếu như không có bọn nó, cô không biết sống còn có ý nghĩa gì...... Trời mới biết cô sợ hãi rất nhiều khi mất đi bọn trẻ...... Cái quyết định này không khác nào đào vào lòng cô móc vào phổi cô......



------ End Chương 176-------