Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 210 : Dịu dàng

Ngày đăng: 06:50 19/04/20


Editor: Mèo ™



Cảm giác vật cứng rắn nóng bỏng của anh đang cọ cọ vào giữa đùi không một mảnh vải che của mình, An Cửu đau đầu nghĩ mới vừa rồi có phải phát sốt đến nổi ấm đầu luôn rồi không. 



Giờ có muốn trốn cũng không kịp, có cách nào có thể chui từ trong miệng sói ra không đây?



Dù vết thương đã lành, những cảm giác đau vẫn còn đó, hình ảnh ấy lại tái hiện như mới đây. Cô không muốn nhớ lại nó. . . . 



Phát hiện vẻ sợ hãi và ý muốn lùi bước trên mặt cô, đáy mắt Phó Thần Thương hiện ra vài phần áy náy.



"Xin lỗi, trước kia anh đã quá thô lỗ. Lần này anh sẽ dịu dàng hơn. Nhé. . . "



Phó Thần Thương lúc ở trên giường sẽ dịu dàng được sao?



An Cửu không để ý, chơi đùa với lọn tóc của mình, một chữ cũng không tin.



Giờ phút này, Phó Thần Thương đột nhiên tỉnh ngộ, tất nhiên cảm nhận của cô là quan trọng nhất.



An Cửu không thấy thích thú với chuyện kia, thậm chí còn có thái độ tránh né làm anh phát hiện phương pháp của mình không đúng. Bởi mỗi khi đưa cô đến đỉnh điểm khoái cảm, rõ ràng cô cũng cảm thấy hưng phấn, cho nên anh xem sự vui sướng của cô như chuyện đương nhiên, nhưng bây giờ xem ra, anh sai lầm rồi.



An Cửu nhìn ánh mắt trầm tư của Phó Thần Thương, trong lòng lo sợ, cũng không biết anh đang nghĩ gì, dưới tình huống này, khẳng định không phải chuyện tốt.



Phó Thần Thương dần dần cúi người đến gần môi cô, An Cửu nhắm mắt lại theo bản năng, cảm giác chiếc lưỡi mềm ướt của anh chui vào trong miệng mình, xâm nhập không theo dự đoán, cực kỳ dịu dàng liếm nhẹ khắp nơi, cuối cùng mới chậm rãi mút chiếc lưỡi đang ngây ngốc bị động của cô. . . . . .



"Ừ. . . . . . Ưmh. . . . . ."



Môi lưỡi quấn quít tê dại khiến cô không nhịn được rên thành tiếng, nước miếng không nuốt kịp chảy xuống khóe môi. . . . . .



Lần đầu tiên cô phát hiện, thì ra hôn môi cũng có thể có cảm giác như vậy, thậm chí còn trầm mê, dần dần bắt đầu đáp lại anh, thỉnh thoảng chủ động ngậm đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng mút, như một chú mèo con đòi ăn. . . . . .



Phó Thần Thương bị hành động đáng yêu của cô chọc cho vui thích cười khẽ, lồng ngực phập phồng lên xuống, lật người để cô nằm úp sấp trên ngực mình, nhường quyền chủ động cho cô, một cánh tay đưa ra sau cổ làm gối, cánh tay còn lại tùy ý khoác lên eo cô, tuỳ ý tuân theo tiết tấu của cô. . . . . .



Anh cảm thấy mình quá cường liệt, ngày trước anh luôn không kềm chế được mình, đó không phải là ân ái, mà gọi là phát tiết cảm xúc thì đúng hơn.



Giờ phút này, nhìn dáng vẻ thoải mái lười biếng của cô, anh mới hiểu rõ, thì ra nhìn thấy biểu tình hưởng thụ của người yêu sẽ khiến mình có cảm giác thành tựu vui vẻ lớn như vậy.



Thỉnh thoảng Phó Thần Thương cũng sẽ đột nhiên hôn sâu một lần, càng kích thích cô hơn.


An Cửu không thể thốt thành lời, dần dần bị cuốn vào dòng nước xoáy anh trao. . . . . . Phó Thần Thương nắm cổ chân cô xoạt rộng ra hai bên, nơi nào đó vì động tác của anh mà tận lực nghênh đón tiếp nhận anh sâu hơn, quả nhiên nét mặt cô càng thêm động lòng người. . . . .



Cho đến khoảnh khắc quyết định cuối cùng, Phó Thần Thương chợt dừng động tác, định chuẩn bị đứng dậy vào phòng lấy áo mưa, cô chợt co rút lại, ngay sau đó, vật cứng rắn nóng bỏng bị cô thít chặt lấy, suýt chút nữa đã không nhịn được mà bắn ra ngoài. . . . . .



"Bảo bối, em khiến anh sắp điên rồi. . . . . ."



Phó Thần Thương dùng hết tự chủ của bản thân mới có thể nhịn lại được, đứng dậy bế cô lên, sải bước trở về giường trong phòng ngủ, luống cuống tay chân thật lâu mới miễn cưỡng mặc xong áo mưa. 



Lần nữa chìm vào nơi tiêu hồn, không nhịn được nữa mà nhanh chóng động thân mình bắn ra như núi lửa phun trào, sống lưng lại như có ngàn luồn điện chạy qua, nặng nề thở ra một hơi, gục xuống người cô, đưa tay vén vài sợi tóc ướt mồ hôi dính vào hai má ra sau tai cô, hỏi: "Em ổn không? Có khó chịu ở đâu không?"



Mặc dù đã cực kỳ gắng sức kiềm chế rồi, nhưng vẫn lo lắng thân thể cô yếu ớt không chịu nổi như cũ. 



An Cửu lắc đầu, không còn hơi sức trả lời, vừa nghe giọng khàn khàn khêu gợi của anh, vừa mơ màng ngủ thiếp đi.



Phó Thần Thương cong môi, hôn lên trán cô.



Xuống giường vặn nước nóng, lau mình sạch sẽ giúp cô, như vậy sẽ thoải mái ngủ ngon một chút, làm xong những việc này anh mới nằm lại bên cạnh cô một lần nữa, ôm cô vào trong lồng ngực mình.



Cả đêm ngon giấc.



--- -----



Sáng hôm sau, An Cửu dụi mắt tỉnh lại, cảm giác nặng nề khi phát sốt tối hôm qua đã bay biến mất, ngoại trừ nơi eo có hơi bủn rủn ra, thì cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái.



Đầu dựa vào cánh tay cơ bắp có lực, trước mặt là lồng ngực màu lúa mì rắn chắc, vừa ngẩng đầu là có thể thấy gương mặt nhu hòa vô hạn, hơi thở của anh phả lên mặt cô như đang trêu chọc. . . . . .



Trong một buổi sáng sớm an hoà như vậy, An Cửu giơ ngón tay từng chút từng chút rê theo gương mặt anh. . . . . .



Trong lòng thoải mái vui vẻ, chỉ cần bước ra lằn ranh trong lòng kia. Thật ra thì buông bỏ, cũng không quá khó khăn như cô tưởng.



Có lẽ quả thật cô cũng không cảm thấy cố kỵ nhà họ Phó lắm, nhưng cho tới giờ, hôn nhân không phải chuyện của một cá nhân, mà là của cả một gia đình. Nếu thật lòng yêu nhau, thì những vấn đề kia, sao không thể cùng đối mặt với anh chứ?



Hết chương 210

*********