Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 58 :

Ngày đăng: 06:47 19/04/20


tieu_hao



Tôi lên trước, khi xuống đưa em lên



"An Cửu, tớ cũng là người."



"Ừ, là người là người." An Cửu qua loa. Nếu lúc này bị phát hiện không chịu nổi kích thích mà chảy máu mũi thì thật mất thể diện.



"Đại thần, tớ có thể bỏ tay tớ ra khỏi ngực cậu chưa?"



Lần này cô quyết định không dám nói câu kiểu như "hiểu lầm cậu thích tớ", sẽ dễ dàng hiểu lầm đó cũng là hiểu lầm, phải ghi nhớ.



"Ừ." Phó Cảnh Hi buông tay cô ra.



"Cái đó... Cảnh Hi à! Có thể trả di động cho tớ được không?" An Cửu cẩn thận hỏi.



"Không được."



"Vì sao chứ?"



Phó Cảnh Hi phức tạp nhìn ra bầu trời đêm đen như mực nơi xa, tay áo màu trắng tung bay trong gió sau khoảnh khắc như chìm vào bóng đêm, bị đêm đen thôn tính không còn gì cả...



An Cửu bỗng hoảng hốt, vô thức nắm lấy góc áo cậu.



Im lặng rất lâu, Phó Cảnh Hi mới nói, giọng hơi bay bổng, "Hình như tớ chưa từng kể cậu nghe chuyện gia đình."



An Cửu nghĩ một lúc, gật đầu.



Thời gian qua cô chỉ ăn chơi đánh nhau gặp rắc rối, những chuyện bên ngoài cực kì ít để ý, cho dù là Thẩm Hoán và Phó Cảnh Hi có quan hệ khá thân.



Thẩm Hoán, cô chỉ biết gia cảnh thằng nhóc đó không tệ, là một Phú Nhị Đại [1]. Còn Phó Cảnh Hi  như một vương tử, tính cách ôn hoà như ngọc, tài giỏi hơn người cũng không cậy tài khinh người mà ngược lại rất thân thiết với người xung quanh. Bình thường chi tiêu ăn mặc rất ít, thậm chí có thể gọi là tiết kiệm. Trong ấn tượng, cậu chưa từng đề cập đến gia thế, điều duy nhất cô chắc chắn là cậu là một gia sư rất tốt, mọi hành động đều mẫu mực, mà cậu còn rất tự nhiên, không chút ra vẻ, cứ như là trời sinh đã vậy.



[1] Con ông cháu cha.



A? Bây giờ Cảnh Hi định nói cho cô biết về gia đình cậu sao?



Gia đình cậu không phải là gia đình Phó Thần Thương?



Trăm phương ngàn kế để biết được chuyện từ miệng Phó Thần Thương thì bây giờ đã được biết? Cô bỗng có hơi thấp thỏm.



"Cậu biết tập đoàn SK không?" Giọng nói của Phó Cảnh Hi như cơn gió bay vào tai cô.



Câu này vừa ra khỏi miệng chính là ngũ lôi oanh đỉnh.



Một vạn con Thảo Nê Mã vừa chạy qua bây giờ lại quay lại chà đạp cô.



An Cửu gần như không nói được một lời, mãi mới mở miệng được, răng trên răng dưới còn va vào nhau, "Không... không phải cậu nói đến nhà giàu nhất thành phố X, tập đoàn xuyên quốc gia SK đấy chứ?"



"Ừ."



"Chủ tịch SK Phó Chính Huân là..."



"Là ông nội tớ."



An Cửu đỡ lấy lan can để ổn định, cô trước giờ không bát quái, mà cái tên Phó Chính Huân cũng biết từ phía Thẩm Hoán, đâu có thể đi chú ý con trai cháu chắt tên ông ấy là gì, ngẫu nhiên nghe Thẩm Hoán nhắc tới mấy người thừa kế cũng đều là tên tiếng anh. Đánh chết cô cũng không nghĩ ra chữ "Phó" trong tên "Phó Thần Thương" lại là chữ "Phó" trong tên "Phó Chính Huân"



An Cửu nuốt nước bọt, nhớ lại lời Thẩm Hoán, "Nghe đồn Chủ tịch SK cực kỳ đáng sợ, bao nhiêu cô gái muốn vào cửa nhà họ Phó, bởi vì Phó lão Tam tính cách phong lưu, cho nên đa số phụ nữ đều ra tay từ phía anh ta, phụ nữ chủ động lên giường với anh ta tưởng như tre già măng mọc, bọn họ dùng hết biện pháp để có được cốt nhục của nhà họ Phó, hơn nữa còn không ít lần đã thành công, nhưng mà, dù là người quyến rũ con trai ông ta, hay là con trai ông ta chủ động trêu chọc người ta, kết quả cuối cùng của những người phụ nữ đó đều là sinh non, thậm chí còn một thi hai mạng..."



Khó trách! Khó trách lúc Tống Hưng Quốc nghe mình có thai không hề vui vẻ mà là phản ứng đó. Khó trách dù là Tống Hưng Quốc hay Chu Tĩnh Di đều chắc chắn Phó Thần Thương chỉ chơi đùa, nhất định cô sẽ chẳng chiếm được cái gì.



Mọi người đều biết, lão gia tử nhà họ Phó hận nhất là loại phụ nữ không từ thủ đoạn tự cho là đúng, nhất là người có thân phận địa vị tầm thường mà không biết tự lượng sức mưu toan bước vào nhà giàu có bôi nhọ huyết thống nhà họ Phó. Ông ấy có yêu cầu khắc nghiệt gen cho thế hệ sau, tuyệt đối không cho phép phụ nữ không phù hợp với điều kiện của ông ấy sinh con. Người phụ nữ có thể vào được cửa nhà họ Phó phải quá ngũ quan, trảm lục tướng, cửu tử nhất sinh.



Không ngờ cô không biết sống chết dụ dỗ con trai ông ấy, tuy không phải cô chủ động, nhưng đó không phải trọng điểm.



Trọng điểm là cô không những dụ dỗ mà còn không nói một tiếng đã kết hôn, cô đã trông thấy cánh cửa địa ngục mở ra với mình rồi.



Phó Cảnh Hi nhìn dáng vẻ chết đã đến nơi của cô, "Bây giờ cậu hiểu chưa?"



Tâm tình An Cửu nặng trĩu gật đầu, quả nhiên kiếp trước mình đã đào phần mộ tổ tiên của Phó Thần Thương.



"Làm sao bây giờ? Liệu tớ có bị giết người diệt khẩu hủy thi diệt tích từ nay về sau biến mất khỏi thế gian không?"




Trước khi đến thì sợ muốn chết, khi thực sự đứng trước mặt nhân vật trong truyền thuyết này thì ngược lại An Cửu bình tĩnh hơn, chẳng những vậy mà cảm thấy trạng thái yên lặng trước cơn bão của Phó Thần Thương còn đáng sợ hơn cả Phó Chính Huân.



Phó Chính Huân chăm chú quan sát An Cửu, An Cửu cố gắng quan sát sắc mặt đoán ý ông nhưng hoàn toàn không nhìn ra chút manh mối nào trên gương mặt không giận mà uy vui buồn không lộ ấy.



Phùng Uyển ho nhẹ một tiếng phá vỡ im lặng, Phó Chính Huân mới lên tiếng, "Cháu cũng biết, gia thế của cháu ta không hài lòng, nhưng Thần Thương đã cam đoan với ta sẽ để cháu đạt được yêu cầu của ta, cho nên ta mới cho hai đứa cơ hội."



An Cửu nghe xong âm thầm lau mồ hôi, đạt được yêu cầu của ông ấy? Rốt cuộc Phó Thần Thương có lòng tin từ nơi nào. Tuy tạm thời tránh được một kiếp, nhưng không sớm thì muộn vẫn phải chết.



Phùng Uyển đứng bên kéo tay cô vỗ nhẹ, rồi đeo vào tay cô một chiếc vòng vàng thoạt trông có tuổi đời đã lâu được điêu khắc tinh xảo, "Chuyện của con mẹ đã nghe rồi, ai mà không có quá khứ, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân. Mẹ tin Thần Thần, cũng tin con là một cô bé ngoan. Việc học dĩ nhiên quan trọng, nhưng còn có chuyện quan trọng hơn, mẹ à, bây giờ chỉ mong con sớm sinh cho Thần Thần một đứa bé để mẹ được ôm cháu."



Nửa câu đầu An Cửu nghe rất cảm động rất thư thái, nửa câu sau đã trực tiếp chém đứt nửa thang máu của cô.



Quả nhiên, Phùng Uyển không phải đèn đã cạn dầu.



Phó Chính Huân nhíu mày, "Con cái không vội, thanh niên phải lấy sự nghiệp làm chủ, tình huống hiện tại của An Cửu cũng không thích hợp có con."



Tới rồi đây, cô biết không dễ vượt qua cửa ải vậy mà, Phó Chính Huân quả nhiên đi theo chủ nghĩa hoàn mỹ. Mặc dù cô chưa muốn có con, nghe ông nói vậy trong lòng vẫn rất ấm ức. Có phải chưa đến ngày cô thỏa mãn được dáng vẻ ông ấy thích thì không thể sinh con cho Phó Thần Thương không?



An Cửu nghĩ đi nghĩ lại liền cảm thấy không đúng, bỗng mặt nóng lên, phì phì, dừng dừng, tại sao mình lại nghĩ đến điều đó, cứ như... mình rất muốn sinh con cho người ta.



Cuối cùng, hai trưởng bối dặn dò vài câu, Phó Chính Huân đưa cho cô một cái hộp nhỏ được bọc trong gấm đỏ, mở ra xem, bên trong là đồ trang sức bằng ngọc tinh xảo, trong suốt, nhìn thôi đã biết là vật quý, mà còn được mài dũa đồng nhất, giá trị càng cao.



Tóm lại, hôm nay cô không bị đuổi thẳng ra khỏi cửa mất hết mặt mũi không còn chỗ đứng ở thành phố A mà còn được nhiều lợi ích thế này, quả nhiên là nhân phẩm bạo phát, hệ thống có Bug.



Trong lòng An Cửu không hiểu sao hiện lên câu "Tin gian thương thì sẽ bất tử"



Nhưng mà, nguy cơ còn chưa giải trừ, Phùng Uyển nhiệt tình mời họ ở lại nhà một đêm, bà ấy muốn xuống bếp làm đồ bổ cho bọn họ, cô hốt hoảng nghe được Phùng Uyển hình như lén dặn người giúp việc mua tôm non hàu vàng sừng hươu hải mã ngưu tiên...



Sao mà càng nghe càng không bình thường =0=...



***



Chân trước hai người vừa từ thư phòng bước ra, chân sau An Cửu đã bị Phó Thần Thương kéo vào một căn phòng, nhìn thì là phòng của Phó Thần Thương ở đây.



"Cạch", cửa bị khóa trái, Tống An Cửu bị đè lên cửa không động đậy được, chóp mũi chống lên chóp mũi, hơi thở quấn quít nhau, "Anh muốn làm gì? Việc này không thể trách tôi, ai bảo anh ngay từ đầu đã không nói rõ với tôi nhà anh đáng sợ thế này..."



"Đó không phải lý do em có thể ở cả đêm với người đàn ông khác mà không phải chồng mình." Trong ánh mắt Phó Thần Thương như có ngọn lửa, An Cửu kinh hồn bạt vía muốn thổi một hơi dập tắt nó.



Ngón tay Phó Thần Thương gẩy nhẹ sau lưng cô, An Cửu lập tức cảm thấy ngực mát lạnh, áo lót bị cởi ra, trên ngực có thêm một cái móng vuốt.



Kỹ năng thật đúng là thành thạo -0-|||



Giống như công tắc ký ức được bật lên, đột nhiên nghĩ đến cái đêm anh tức giận làm mình, cơ thể An Cửu run rẩy.



"Tôi đã đấu tranh tâm lý cả đêm đó có được không! Cũng đâu phải đi phong lưu khoái hoạt!" Giọng cô rầu rĩ, oán hận kéo móng vuốt của anh ra, Phó Thần Thương lại để lên, lại kéo ra, để lên lại kéo ra...



An Cửu: "..."



"Em bạo gan lắm." Phó Thần Thương hừ lạnh, khóa hai tay cô ra sau, ép cô đứng thẳng người, khiến cho hai vật mềm mại run rẩy đáng thương nở rộ trước mặt, những ngón tay cùng răng môi tùy ý chơi đùa.



Cùng một chiêu cô không đấu được lần thứ hai, An Cửu quật cường không rên một tiếng, nhìn bức tranh trên tường đối diện để phân tán sự chú ý, kết quả nhìn từ khung ảnh trong suốt thấy dáng vẻ mặc vua hái của mình, nháy mắt một ngọn lửa chạy từ chân lên đến đỉnh đầu...



Khi vũ trụ nhỏ của An Cửu bạo phát chuẩn bị cá chết lưới rách, không biết Phó Thần Thương khi dễ đã đủ hay là đang nghĩ đến chủ ý biến thái gì, lưu luyến ngẩng lên khỏi ngực cô, nét mặt toát lên vẻ lười biếng cực kỳ cuốn hút, "Yên tâm, hôm nay tôi không động vào em."



Như nghe được tiếng trời, An Cửu thở phào nhẹ nhõm, sau lưng đã ướt đẫm như mới được vớt lên từ trong nước.



Cô đoán anh vẫn còn cố kỵ đây là nhà ba mẹ, hơn nữa còn là ban ngày ban mặt.



Vừa nghĩ tới mấy người Phó Cảnh Hi đang ở bên ngoài, đầu cô lại thỏi còi "tít tít tít" như xe lửa.



"Như thế sẽ chỉ làm em thoải mái, không lên được thì mới đạt được hiệu quả trừng phạt." Phó Thần Thương nghiêm trang phân tích.



Mẹ! Nhà! Anh! Đánh! Giá! Tiết! Tháo! Cmn! Cao! Quá! Đấy!



Trên trán Tống An Cửu nổi gân xanh, rút áo lót rơi xuống ngang lưng ném vào mặt anh, "Thoải mái em gái anh! Rốt cuộc ai mới là người thoải mái hả!"



Nếu không phải cô từng luyện tập kỹ năng, cơ thể mềm dẻo thì đã sớm gãy xương N lần rồi biết chưa? Người bình thường có thể chịu được những tư thế có độ khó không tưởng đấy sao...



Phó Thần Thương cực kỳ bình tĩnh bắt lấy áo lót, sau đó đẩy cao vạt áo cô lên giúp cô mặc lại, vén mái tóc rối của cô ra sau tai --"Chúng ta đổi sang chơi trò kích thích hơn."