Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 62 : Bạn trai cũ

Ngày đăng: 06:47 19/04/20


Editor: Puck - Diễn đàn



Bạn gái?



An Cửu tức giận đến bật cười, liếc xéo anh ta một cái, “Đủ chung tình đó, biến mất hai tháng không thấy lại còn nhớ tôi là bạn gái của anh.”



Cái nhìn kia rất được chân truyền của Phó Thần Thương, xem ra đặc biệt câu người, Hứa Tư Thông rất động lòng, vừa nói vừa dính qua, “Đó là đương nhiên, anh không nhớ rõ em, còn có thể nhớ ai?”



“Nhưng tôi đã đổi đàn ông, xin lỗi.” An Cửu đẩy tay anh ta ra.



“Em nói cái gì?” Trong nháy mắt sắc mặt Hứa Tư Thông thay đổi.



“Nghe không hiểu tiếng người?” Liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, An Cửu đã có vài phần không nhịn được.



“Em coi Hứa Tư Thông anh là ai? Muốn chơi thì chơi, muốn bỏ rơi thì bỏ rơi!” Hứa Tư Thông nâng cao giọng, tất cả mấy người hầu kia đều xông tới, học sinh đi qua đi lại cũng đều tò mò chỉ chỉ chỏ chỏ về phía bên này.



Bây giờ cô sống trong kính viễn vọng, bất kỳ một chút chuyện nhỏ gì đều sẽ bị phóng đại vô hạn, sau đó bị vặn cong trong truyền bá.



An Cửu nhíu chặt chân mày, “Chuyển sang nơi khác nói chuyện.”



Đáng chết, cảm giác có điều cố kỵ thật khó chịu, nếu là trước kia, cô đã sớm quạt anh ta.



Hứa Tư Thông cho rằng cô thỏa hiệp, sảng khoái nói, “Được, vậy thì chỗ cũ.”



An Cửu vừa đi vừa soạn tin nhắn –



[Ông xã thân yêu, buổi tối có chuyện hẹn bạn phải tối mới về nhà, anh ăn cơm trước không cần chờ tôi:-)]



Cách đó không xa, Lương Giai Giai lộ ra vẻ mặt hả hê, thật ra thì cô vẫn luôn không đi, núp ở trong đám người vây xem chuẩn bị xem chuyện cười của cô ta.



Chó vẫn muôn đời ăn phân, quả nhiên không khiến cho cô thất vọng.



Lương Giai Giai móc điện thoại di động mà Lương Đống vì muốn an ủi cô đã mua một chiếc tốt hơn ra, nhanh chóng viết một tin nhắn, tìm liên lạc tên “Anh Phó”, sau đó gửi qua.



--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----



Trong văn phòng tòa nhà truyền thông mới Tụ Tinh, phòng làm việc của tổng giám đốc.



Phó Thần Thương ngồi ở bàn làm việc, điện thoại di động rung mấy cái.



Chưa tới mấy giây, Tề Tấn đang chỉnh lại tư liệu minh tinh cũng nhận được một tin nhắn.



Lại là Lương Giai Giai đó.



Lúc ấy Lương Giai Giai muốn số điện thoại di động của Phó Thần Thương, anh trực tiếp cho cô ta số của Tề Tấn, sau đó Tề Tấn không ngừng bị Lương Giai Giai quấy nhiễu, cho dù anh không nhận điện thoại, tin nhắn cũng chưa bao giờ trả lời, cô ta vẫn như cũ mỗi ngày đúng giờ đúng phút gửi vài tin.



Tề Tấn thở dài, mỗi lần đều như vậy, luôn để cho anh đi ứng phó với những người phụ nữ kia, anh đã vì vậy mà bị N bạn gái hiểu lầm bỏ rơi. Chỉ có điều chính bởi vì anh không sợ phiền toái, tận tụy với công việc, luôn sẽ có thói quen liếc nhìn qua nội dung, cho nên nhận được không ít tin tức bên trong có tác dụng.



Giống như thường ngày nhanh chóng liếc nhìn qua, chuẩn bị xóa bỏ, đột nhiên phát hiện có gì không đúng, sau đó sắc mặt dần thay đổi, vội vàng đứng lên.



“Có chuyện gì?” Giờ phút này sắc mặt Phó Thần Thương không được tốt lắm, phát hiện động tác của cậu ta, ngước mắt hỏi.



Tề Tấn đi tới đưa điện thoại di động cho anh nhìn, chần chừ nói: “Là chuyện của phu nhân…”



Vốn trong tin nhắn của Lương Giai Giai là:



[Anh Phó, không biết bây giờ anh như thế nào, em vẫn gửi tin nhắn cho anh, nhưng cho tới bây giờ anh đều không trả lời. Chỉ có điều không sao, chỉ cần anh có thể đọc tin nhắn em cũng rất vui vẻ. Thật ra thì em thật sự rất hâm mộ chị gái, anh đối xử tốt với chị ấy như vậy, nhưng chị ấy lại… Có chuyện em không biết có nên nói cho anh không, hôm nay lúc tan học, em ở cửa trường học thấy chị ấy đi quán bar với Hứa Tư Thông rồi, chắc là Aires, chỗ bọn họ thường đi. Hứa Tư Thông là bạn trai chị ấy từng qua lại, hai người vốn không chia tay, xin lỗi, em không nên nói điều này với anh, chẳng qua cảm thấy anh có quyền biết rõ chân tướng. – Giai Giai]



Phó Thần Thương liếc mắt nhìn qua liền trả điện thoại di động lại cho Tề Tấn.




Nói xong lời cuối cùng thiếu chút nữa bị cô tức chết.



Tuyết rơi tháng sáu! An Cửu cảm giác mình còn oan hơn Đậu Nga (1), lộn xộn lung tung giải thích, “Tôi không nói dối, chưa hẹn hò với đàn ông, quả thật vào hộp đêm nhưng không uống rượu, gái cũng không phải tôi thu! Anh nói tôi một người phụ nữ chơi gái có thể làm gì? Đáng lẽ ra tan học tôi đã chuẩn bị về nhà rồi, nhưng bị Hứa Tư Thông thứ hàng này tìm tới cửa ngăn cản ngoài cổng trường, nhiều người nhìn như vậy, tôi sợ ở cồng trường náo loạn lên ảnh hưởng không tốt, hơn nữa anh vừa mới nhậm chức hiệu trưởng, tôi không thể bôi đen anh được. Cho nên mới đi tới Aires cùng anh ta, tôi một ngụm rượu cũng không uống, hai người phụ nữ kia… Hai người phụ nữ kia chỉ do Hứa Tư Thông nói giỡn kêu tới chơi với tôi đấy! Không hề có một chút liên quan nào với tôi!”



“Quan hệ như thế nào?”



“Hả?”



“Em và Hứa Tư Thông.”



Đã đến bước này, An Cửu không định nói dối, vẫn quyết định thẳng thắn được khoan hồng, “Trước tối nay là quan hệ bạn trai bạn gái.”



Phó Thần Thương thong thả nói, “Nói cách khác, em cho tôi đội nón xanh hai tháng?”



“Không có! Tôi chỉ quên chia tay với anh ta mà thôi! Năm nay anh ta đã tốt nghiệp rời khỏi Thịnh Cẩn, tôi đều không nghĩ ra có người như vậy, nào biết anh ta đột nhiên tòi ra tới tìm, hôm nay tôi đi như vậy, chính là định nói rõ ràng cho anh ta biết…” An Cửu càng nói giọng càng nhỏ.



Phó Thần Thương mím mím môi, “Chuyện như vậy cũng có thể quên, xem ra bạn trai em rất nhiều?”



An Cửu bất mãn nói thầm, “Anh cũng không phải không biết chuyện của tôi, bây giờ mới tới khởi binh vấn tội không khỏi cũng quá chậm rồi…”



Đôi tay Phó Thần Thương khoanh trước ngực, khẽ dựa vào ghế sa lon, cười lạnh: “Nói như vậy là tôi sai rồi?”



“Tôi không nói vậy.” An Cửu dẩu môi lắc đầu, giọng nói kia rõ ràng chính là nghĩ như vậy.



Cô cũng tức giận, hôm nay thật sự bị bất đắc dĩ, tại sao anh chính là không thể hiểu được mình!



“Làm thế nào, thật sự muốn bóp chết em!” Giọng Phó Thần Thương nhẹ nhàng, lời nói ả lại khiến cho cô không nhịn được mà rùng mình.



“Tôi đề nghị anh đừng làm như vậy, giết người phải ngồi tù, anh còn có tiền đồ rất tốt, vì tôi không đáng giá.” An Cửu trả lời rất nghiêm túc.



“Vậy thì để cho em sống không bằng chết là được…” Nói xong một phát túm lấy tay cô, kéo cô ngồi lên chân mình.



Phó Thần Thương cúi đầu hôn xuống, kết quả mới vừa cạy hàm răng cô ra trêu chọc cái lưỡi của cô lại rút về sau rời đi, cau mày, hai mắt nén giận, “Lại còn hút thuốc lá!”



An Cửu yếu ớt rụt người một cái, “Chỉ một điếu…”



Cổ đau nhói, lại bị cắn.



Phó Thần Thương cắn xong còn không hả giận, cảm giác một trận tức giận không có chỗ phát tiết, đốm lửa chỗ lồng ngực càng cháy càng mạnh.



(1) Điển tích nỗi oan Đậu Nga và tuyết rơi tháng sáu: Vở ca kịch “Nỗi oan nàng Đậu Nga” là một tác phẩm kiệt xuất của Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên.



Nhân vật chủ yếu trong vở ca kịch là 1 người con gái nhà nghèo vùng Sở Châu, tên là Đậu Nga. Mẹ nàng mất khi nàng còn nhỏ, cha nàng là Đậu Thiên Chương không có tiền trả nợ, lại vội lên kinh dự thi, không có tiền lộ phí, liền bán nàng cho 1 bà góa là Thái Bà làm con dâu nhỏ (tức là con dâu mua từ lúc nhỏ, khi lớn lên phải làm vợ con trai người mua). Đậu Nga tới nhà họ Thái chưa được 2 năm, thì cậu con trai họ Thái bị bệnh mất, chỉ còn nàng và bà góa họ Thái sống nương tựa vào nhau. Trương Lư Nhi là 1 tên lưu manh ở Sở Châu, cùng với bố là Trương Lão Nhi thấy nhà họ Thái chỉ có 2 người phụ nữ, liền đến ở lỳ đó, rồi ép lão bà lấy Trương Lão Nhi. Thái Bà thế cô, đành ưng chịu. Trương Lư Nhi lại ép Đậu Nga thành thân với hắn. Đậu Nga cương quyết cự tuyệt và chửi rủa hắn thậm tệ. Trương Lư Nhi căm tức, liền nghĩ kế trả thù. Mấy hôm sau, Thái Bà bị ốm, sai Đậu Nga nấu cháo. Trương Lưu Nhi lén bỏ thuốc độc vào trong bát cháo, rắp tâm giết chết Thái Bà rồi sẽ ép buộc Đậu Nga. Đậu Nga bưng cháo cho Thái Bà, bỗng Thái Bà thấy buồn nôn, không muốn ăn nữa và chuyển bát cháo cho Trương Lão Nhi ăn. Trương Lão Nhi trúng độc, lăn lộn dưới đất rồi tắt thở.



Trương Lư Nhi đã đổ tội đầu độc cho Đậu Nga, bắt nàng giải lên quan cai trị Sở Châu. Tri phủ Sở Châu là Đào Ngột, 1 viên quan nổi tiếng tham nhũng, nhận tiền đút lót của Trương Lư Nhi, bắt Đậu Nga ra thẩm vấn, ép nàng nhận tội đầu độc. Đậu Nga bị đánh đập chết đi sống lại, nhất định không chịu nhận tội. Đào Ngột biết Đậu Nga rất hiếu thuận với Thái Bà, liền đem Thái Bà ra đánh đập trước mắt Đậu Nga. Đậu Nga thương Thái Bà tuổi già, không chịu nổi cực hình, đành chịu nỗi oan mà nhận tội. Tên tham quan Đào Ngột đã đã dùng mọi thủ đoạn ép được cung, liền khép nàng vào tội chết, giải nàng ra pháp trường xử tử. Đậu Nga thấy không biết kêu oan vào đâu, lòng tràn đầy bi phẫn, nguyền rủa trời đất: “Đất kia sao ngươi không biết phân biệt tốt xấu, trời kia sao không biết phân biệt người lành kẻ dở; thì làm trời đất làm gì!”



Trước khi chịu hình phạt, nàng thề nguyền 3 điều: 1 là, khi đầu lìa khỏi cổ, máu phun ra sẽ được hứng trên lụa trắng; 2 là trời sẽ rơi tuyết xuống phủ kín thi thể; 3 là vùng Sở Châu sẽ bị đại nạn 3 năm liền. Lời thề nguyền đó của Đậu Nga đã làm cảm động cả trời đất. Khi đó, đang là tháng 6 nóng nực, tên đao phủ vừa vung đao xuống, một dòng máu nóng của Đậu Nga giống như kỳ tích đã bắn lên dải lụa trắng treo ở giữa không trung, ngay cả một giọt cũng không rơi xuống đất. Khi đầu của Đậu Nga bị chặt đứt, quả nhiên gió lớn nổi lên, tuyết bay khắp trời.



Trước đó không lâu, mọi người còn ướt đẫm mồ hôi, vậy mà giờ đây chỉ trong nháy mắt, người nào người nấy ôm đầu rụt cổ chạy về nhà, miệng không ngừng nói là “chuyện lạ, chuyện lạ”.



Sau khi Đậu Nga chết, quả thật là trời đã hạn hán 3 năm, không trồng trọt thu hoạch được gì. Người dân vùng đó đều biết rằng ông trời đang lên tiếng bất bình thay cho Đậu Nga vậy.



Mấy năm sau, phụ thân của Đậu Nga thi đậu bảng vàng, trở thành quan lớn. Khi trở về quê nhà, ông đã phúc thẩm lại vụ án của Đậu Nga, xử trảm Trương Lư Nhi và tên tham quan, rửa sạch nỗi oan khuất cho con gái. 



Bà con trong làng lũ lượt kéo đến viếng thăm phụ thân nàng, nói: “Từ đầu chúng tôi đã biết Đậu Nga bị oan, chỉ tiếc là chúng tôi đều sợ quyền thế của tên tham quan đó, nên chỉ dám hận chứ không dám nói ra, nhưng mà chúng tôi lại không hề hãm hại Đậu Nga, cớ sao lại phải chịu nạn hạn hán trong suốt 3 năm này chứ?”



Phụ thân của Đậu Nga đáp: “Các ông đã biết rõ Đậu Nga là bị oan, vậy mà lại không dám nói một lời công đạo, đó gọi là bất nghĩa. Còn có những người tin tưởng tham quan, cho rằng Đậu Nga thật sự là hung thủ giết người, rồi miệt thị những người lương thiện, đó gọi là bất nhân. Trời cao có mắt, không có tai bay vạ gió, thiên tai nhân họa chính là để trừng trị những kẻ bất nhân bất nghĩa vậy!” (nguồn: tổng hợp)