Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 66 : Đời người thật sự lạnh lẽo như tuyết

Ngày đăng: 06:47 19/04/20


Edit: Thố Lạt



An Cửu vừa vào đã cởi giày và áo khóa nằm vật ra sofa, vì động tác quá mạnh nên để lộ ra một phần bụng trắng nõn.



Phó Hoa Sênh vốn rất tự mãn, lại tiến triển thần tốc như vậy, bây giờ thật sự vào được rồi, đã hơi căng thẳng. Kéo quần áo cô xuống, "Này, cô chú ý chút đi, dù sao tôi cũng là đàn ông!"



An Cửu "Ờ" một tiếng, sau đó nói, "Tôi cũng vậy."



Phó Hoa Sênh nghẹn lời, "...Cô uống nhiều lắm rồi!"



An Cửu nghe vậy, xoay người ngồi dậy, "Chúng ta uống rượu đi!"



"Ặc... Hả?"



Phó Hoa Sênh còn chưa kịp phản ứng, An Cửu đã nhanh chóng lấy ra hai chai rượu ngon, lần trước cô thấy Phó Thần Thương mang Lafite sản xuất năm 82 về, hình như là người bạn kia tặng, dù cô có khóc lóc xin xỏ thế nào cũng không cho cô động vào, hôm nay cuối cùng cũng để cô có cơ hội rồi.



Phó Hoa Sênh nhìn hai chai Lafite đắt tiền trên bàn và cốc sữa hoạt hình trên bàn, tuy không có gió, nhưng trông rất bừa bộn...



Chuyện gì thế này, anh chưa làm gì cả, cô đã tự lấy rượu uống, anh còn đang phân vân không biết có nên chuốc say cô không, cô đã tự chuốc say mình rồi.



Tự giác thế, anh còn chưa kịp dùng mỹ nhân kế nữa.



Tự nhiên thấy giống người thừa. Đời người đúng là lạnh y như tuyết!



Cuối cùng, Phó Hoa Sênh còn phải ra rức khuyên can cô đừng uống cái kia, "Chị dâu, uống ít thôi! Chị tưởng đang uống sữa à?"



"Không phải à?"



"..." Hình như say thật rồi.



Phó Hoa Sênh nhìn An Cửu say khướt, sờ cằm, ăn hay không ăn đây.







Ngoài cửa, Tề Tấn vẫn chưa rời đi, gay như khiến bò chào nóng. Hỏng chuyện, lại còn bị đánh cho tơi tả, anh phải nói sao với boss đây.



Đi theo Phó Thần Thương nhiều năm vậy rồi, có sóng to gió lớn nào chưa từng thấy đâu, không ngờ lại chật vật ở đây.



Biết là nếu bây giờ nói cho boss biết tình hình thê thảm ở đây nhất định xẻ bị mắng xối xả, nhưng hết cách rồi, còn tốt hơn để họ gạo nấu thành cơm, lúc đó chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn.



Tề Tấn bấm số Phó Thần Thương, hít sâu rồi nói, "Boss, không hay rồi, em không cản được, phu nhân bị Tam Thiếu đưa đi rồi, Tam Thiếu vào trong nãy giờ chưa ra..."



"Cậu nói gì? Không phải thằng nhóc Hoa Sênh này muốn cướp vợ của anh đấy chứ!"



"Anh... Anh là Kỷ Thiếu?" Tề Tấn ong hết cả đầu.



"Là tôi, rốt cuộc là sao, nói mau!" Kỷ Bách cuống quýt hỏi, giọng điệu trăm phần trăm là hóng chuyện chứ chẳng phải lo lắng gì.



"Phiền anh đưa điện thoại cho boss được không." Tề Tấn chẳng còn hơi đâu để hỏi sao điện thoại của Phó Thần Thương lại nằm trong tay Kỷ Bạch nữa.



"Cậu ấy bận! Có gì cậu cứ nói với tôi..."



Chưa dứt lời đầu dây bên kia đã đổi người, "Alo, Tề Tấn?"



Cuối cùng Tề Tấn cũng nghe được giọng nói trầm thấp khiến người ta có cảm giác an toàn của boss nhà mình, vội kể lại chuyện từ đầu đến đuôi.



"Vào trong bao lâu rồi?" Phó Thần Thương trầm giọng hỏi, như tiếng sấm trước cơn giông bão, không biết chừng một giây sau sẽ bùng nổ.




"Phải dễ sinh đẻ nữa." Phùng Uyển nói tiếp.



An Cửu bỗng khóc ròng, đây là lần đầu được khích lệ, mẹ chồng nói cô tốt hơn Tô Hội Lê, nhưng là dễ sinh đẻ hơn T-T



Còn lý do nào hoa mỹ hơn không? Thật máu chó mà!



Cô thề không bao giờ hỏi người nha họ Phó "vì sao" nữa.



Cuối cùng, khi Phùng Uyển kích động tỏ vẻ muốn ngày ngày xuống bếp nấu thuốc bổ cho hai người sớm sinh quý tử, An Cửu đã kinh sợ không gượng dậy nổi, liệt cả người, ông cụ Phó, mau dên quản vợ của ba đi, nếu không bà ấy sẽ ép con dâu ba sớm sinh con đấy...



Tiễn Phùng Uyển, An Cửu bỗng thấy vững vàng hơn, ít nhất vẫn có người đứng về phía mình.



Cô cũng từng nghĩ, như người ta lỡ miệng một câu thôi đã bị ghét thế này rồi? Nhưng mà, một người đàn ông nghiêm túc với một người phụ nữ sẽ như thế nào, người ấy liệu có đưa bạn vào cuộc sống của bản thân, hòa vào đám bạn của mình nhìn ra.



Những người bên cạnh Phó Thần Thương đều biết Tô Hội Lê, hơn nữa quan hệ với cô ta không tệ, khi cô ta bị thương có rất nhiều bạn bè đến quan tâm. Còn mình? Phó Thần Thương chưa bao giờ đưa cô đi gặp bất cứ người bạn nào. Chuyện này mới khiến cô thật sự bị đả kích.



-  



Hôm nay là chủ nhât, không có lớp học thêm, có thể nghỉ ngơi cả ngày, cô không biết nên làm gì, nên tìm ai chơi.



Tối qua uống rượu với Phó Hoa Sênh, sau đó đã xảy ra chuyện gì? Phó Hoa Sênh về ư? Sao không có chút ấn tượng nào hết. An Cửu cũng không nghĩ nhiều, dù sao mỗi khi say rượu tỉnh dậy cô đều không nhớ gì, ấn tượng khá sâu chỉ có lần Thẩm Hoán nhìn cô như nhìn sắc lang biến thái cưỡng gian...



Đang chán chường thi Phó Cảnh Hi gọi tới.



An Cửu nghe máy, "Cảnh Hi, anh tìm em!"



"An Cửu."



"Em đây, có gì sao?"



"Không có."



An Cửu như bị hắt nước lạnh, "Hả?"



"Chỉ muốn nghe giọng em thôi."



Lúc này lại như được hắt nước ấm. Cô nhận ra điểm khác thưởng ở Phó Cảnh Hi, "Cảnh Hi, giọng anh có phần không đúng, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"



"Không có gì."



"Anh ở đầu? Em đi tìm anh!" An Cửu kiên trì.



"Không cần đâu, anh cúp đây."



"Không! Cho! Cúp! Không bảo em làm gì thế gọi cho em làm gì? Chẳng nói chẳng rằng cúp máy của em, anh định khiến em lo lắng à? Không tốt chút nào! Mau nói xem anh ở đâu!"



Phó Cảnh Hi bên đầu bên kia thở dài thỏa hiệp, "Anh ở thành phố X, em không tới được. Nên không cần phải nói."



"A... Anh về thành phố X! về khi nào vậy! Em không đến được thật! Vậy bye bye, nhớ giữ gìn sức khỏe!"



"Ừ."



Ừ cái đầu anh ấy! Ai bảo em không đến được? Khoảng cách là cái gì chứ?



An Cửu đi mua vé tàu, ngồi tám tiếng đến thành phố X, khiến Phó Thần Thương rối lên.