Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 70 : Gió bắc cuốn bay nhành cỏ trắng

Ngày đăng: 06:47 19/04/20


Edit: Thố Lạt



"Tôi làm việc kiếm tiền nộp phạt không được à?" An Cửu thử vòng vo.



"Đây cũng được gọi là làm việc?" Phó Thần Thương nói xong quay sang nhìn Kỷ Bạch, cái nhìn kia cứ phải gọi là gió bắc cuốn bay nhành cỏ trắng.



Kỷ Bạch nhìn trời giả vờ vô tội, nghe hai người nói thì vừa rồi anh không nên châm thuốc cho An Cửu, nhưng lúc này anh đã khó bảo vệ mình, cũng chẳng hơi đâu cứu cô nữa.



"Bệnh nhân tỉnh rồi!" Y tá nói một câu thu hút sự chú ý của ba người.



Phó Thần Thương lập tức chạy đi, Kỷ Bạch cun cút theo sau.



"Bọn họ gặp lại sau hai kiếp, có nhiều chuyện muốn nói, anh chạy theo làm gì? Ngại đèn trong phòng bệnh không đủ sáng, hay là đến phỏng vấn hiện trường?" An Cửu ôm tay dựa tường, lạnh lùng nhìn Kỷ Bạch còn có vẻ vội hơn cả Phó Thần Thương.



Kỷ Bạch dừng bước, ngượng ngùng quay lại, "Em cũng vì muốn tốt cho chị thôi! Chị cũng đâu thấy dễ chịu, em đi qua giúp chị, không lẽ chị muốn hai người họ ở riêng với nhau à?" dDlequyd0n



"Anh tốt vậy sao?" An Cử khinh bỉ.



"Chị hiểu lầm em rồi! Em là người tốt đấy!" Kỷ Bạch nói dối mà mặt không đỏ tim không đập mạnh.



Nói xong nhìn dáng vẻ bình thản của An Cửu, "Nhìn chị bình tĩnh như vậy, có phải đã sớm có cách đối phó rồi không?"



An Cửu lười trả lời anh.



Kỷ Bạch tiếp tục tự biên tự diễn, "Cũng phải! Ngay cả Phó Thần Thương cũng thu phục được, còn phải sợ chuyện nhỏ này sao... Chậc chậc, thật không nhìn ra, chị dâu tuổi còn nhỏ mà thủ đoạn lợi hại quá..."



Nghe anh nói vậy An Cửu cũng không tức giận, đã sớm chuẩn bị tâm lí bị hiểu lầm, bình tĩnh hỏi anh, "Anh nói tôi không từ thủ đoạn bò lên giường của Phó Thần Thương bắt anh ta cưới tôi ư?"



"Là chị tự nói đấy!" Kỷ Bạch nhún vai.



An Cửu cười "phì" một tiếng, "Tôi cũng mong có chuyện này, anh đánh giá tôi quá cao, hay đánh giá Phó Thần Thương quá thấp, anh nghĩ giường của anh em anh dễ lên vậy à?"



Kỷ Bạch giật mình, sau đó thở dài, " Chính vì không dễ, nên em mới hứng thú với chị như vậy! Sao? Chị không lo thật à? Chúng ta giao dịch bí mật đi, em đảm bảo anh hai sẽ không biết! Xem ra chị lấy anh ấy cũng không ra gì, có cơ hội kiếm tiền sao lại để vuột mất?"



Nhìn cách Phó Thần Thương quản lí chi tiêu của An Cửu, Kỷ Bạch tin là anh bị cô lừa, nên đề phòng không cho cô quản tiền.



Giải thích như vậy còn tạm chấp nhận được, nhưng vẫn thấy chưa phải lắm.



Lúc này An Cửu hoàn toàn không muốn để ý đến anh nữa. Nói không cẩn thận sẽ bị anh thêm mắm dặm muối đăng lên tạp chí, im lặng vẫn hơn.
Tuy Phùng Uyển không hài lòng Tô Hội Lê, nhưng tuyệt đối không thể đứng về phía nha đầu kia! Nhưng xem tình tình này, bà đang đứng về phía cô rồi!



"Qua đây!"



An Cửu vội đến nghe giảng.



Phùng Uyển lấy hoa hồng vàng trên tay Kỷ Bạch đưa cho cô, "Cầm lấy, để mẹ dạy con phải làm sao."



An Cửu bị bó hoa át đến nỗi còn tàn hơn cả hoa cúc.



Phùng Uyển đánh giá cô từ trên xuống dưới, cô thật sự... bị lấn át, xin lỗi, mẹ không biết lại bị át như vậy.



Phùng Uyển tháo vòng ngọc trên cổ tay, "Đeo vào."



An Cửu không dám cãi, càng không dám hỏi nhiều, vội nhận vòng đeo vào.



Không ngại Kỷ Bạch, Phùng uyển nói với cô mấy câu rồi đẩy cô vào.



An Cửu hết cách, đành cầm hoa, gõ cửa vào.



Thấy cô vào, Phó Thần Thương nhíu mày khó chịu.



Anh không vui, tôi cũng có muốn vào đâu!



Tô Hội Lê hoang mang đánh giá cô, An Cửu nhìn Tô Hội Lê và Phó Thần Thương đang nắm tay, nhanh chóng rời mắt, cất tiếng, "Chào."



Tô Hội Lệ liếc nhìn Phó Thần Thương.



Phó Thần Thương ăn ý hiểu được, do dự một lát, rồi trả lời, "Vợ tôi, Tống An Cửu."



Vẻ mặt Tô Hội Lê vô cùng ngạc nhiên, dường như không thể liên hệ Phó Thần Thương và cô gái lôi thôi trước mặt, càng không thể tin đó là vợ Phó Thần Thương, lúc này cô ta mới cẩn thận đánh giá An Cửu, khi dừng mắt trên vòng ngọc trên cổ tay cô, rồi bó hoa hồng vàng trên tay, sự kiên cường hoàn toàn sụp đổ, gương mặt vốn không có huyết sắc càng yếu ớt, môi khẽ run, vì kích động mà ngực phập phồng.



Phó Thần Thương vô cũng khó chịu, nhìn An Cửu, "Có gì không?"



Trước kia dù náo loạn thế nào Phó Thần Thương cũng chưa từng nhìn cô lạnh nhạt như vậy, tim An Cửu như tuyết tháng mười ai, lạnh giá, để hoa hồng lên đầu giường, thản nhiên nói, "Cô Tô, cảm ơn cô đã cứu anh ta, chúc cô sớm ngày bình phục."



Nói xong liền đi khỏi phòng bệnh, không nhìn Phó Thần Thương.