Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 72 : Không muốn bị chạm

Ngày đăng: 06:48 19/04/20


Trường học.



Giờ ăn trưa, An Cửu ngồi trong nhà vệ sinh gọi cho Thẩm Hoán.



"Sao hả? Cuộc sống đại học có High không?"



"Cửu ca! Chị thật sự là Cửu ca mà không phải người khác giả mạo đấy chứ? Cửu ca, không ngờ chị lại chủ động liên hệ với em! Em còn tưởng chị bị bọn buôn người lừa đến thôn làng hẻo lánh nào đó làm vợ rồi, sao mà liên lạc với chị khó thế!" Thẩm Hoán ở đầu bên kia oán trách.



An Cửu xì một tiếng, "Cậu có thể so sánh với cái gì đó tốt hơn được không?"



Ở đâu mà cô bị lừa bán, rõ ràng bị Thái Thượng Lão Quân nhốt vào Lò Luyện Đan để đúc lại mà.



"Nói đi, có chuyện gì? Em có thể làm thì nhất định làm tốt!" Thẩm Hoán biết chị ấy tìm mình nhất định có việc.



An Cửu cũng không khách sáo, "Tìm hộ tôi một công việc."



"Vậy không phải dễ sao, chỗ Cường Tử..."



"Không thể đua xe."



"Anh Phương đang thiếu..."



"Tôi không thể bỏ học, chỉ làm được sau giờ tan học, nhiều nhất là hai tiếng."



"Ok để em tìm, chị chờ em mười phút, mười phút sau em gọi lại cho chị."



"Được, làm phiền cậu rồi Thẩm Hoán."



"Làm em sởn hết cả da gà, Cửu ca, chị bình thường lại đi có được không?"



"Cút! Làm không xong anh mày gọt chết!"



"Vâng!"



"..."



Mười phút sau Thẩm Hoán gọi lại, "Quảng trường Khải Đế thuê người mặc trang phục Búp bê đầu to sáu ngày 80 đồng một giờ, bắt đầu từ tối nay, làm từ sáu giờ đến tám giờ, mà em cảm thấy công việc này chẳng ra làm sao, thôi để em tìm cho chị việc khác!"



"Khỏi, nhận việc này! Rất tốt!"




Khi thấy một bóng dáng nho nhỏ quen thuộc, An Cửu ngây ngẩn cả người, là Phương Như và An Bình. ddL3quYd0n. Không ngờ gặp được tiểu An Bình đã nhiều ngày không gặp ở đây, quả là thu hoạch ngoài dự kiến. Đã nói sẽ thường đến thăm cậu, nhưng với tình huống bây giờ, cô sợ sẽ rất khó bước vào nhà họ Tống.



Tiểu An Bình cười vui vẻ, bước chân nhỏ chạy về phía cô, khi đến trước mặt cô còn lảo đảo suýt ngã.



An Cửu khó khăn ngồi xổm xuống đỡ, sau đó ôm lấy cậu. Dựa vào bộ trang phục dày này cô mới có thể gần gũi thân mật với cậu trước mặt Phương Như.



Tiểu An Bình vui vẻ cười khanh khách, "Mama xem này, Teletubbies! Là Po! An Bình thích Po nhất! Mama mau tách tách cho An Bình và Po đi! An Bình sẽ cho chị xem!"



Phương Như bất đắc dĩ lấy điện thoại ra chụp mấy tấm, "An Bình đừng chơi nữa, chúng ta phải về thôi!"



An Cửu không nỡ ôm cậu một lúc, lại xoa lên cái đầu nhỏ rồi mới thả cậu xuống.



"Tạm biệt Po!"



An Cửu vẫy tay, nhìn hướng cậu đi, tâm trạng tiu nghỉu buồn bã.



Nếu nói ở khu vui chơi trẻ em gặp được tiểu An Bình thì cũng có thể hiểu, nhưng ở đây mà gặp được Phó Thần Thương thì thật sự không thể tưởng tượng nổi.



An Cửu đang chơi đùa cùng một nhóm các bạn nhỏ, ba Teletubbies khác đột nhiên ngơ ngác, sau đó tụm vào nhau hưng phấn nhảy lên nhảy xuống, nhìn sau lưng cô.



An Cửu quay lại nhìn theo ánh mắt họ, sau đó trông thấy Phó Thần Thương mặc âu phục hoàn toàn không ăn khớp với khung cảnh ở đây, đi theo sau anh còn có mấy cấp dưới, cùng tiến về phía này.



Tinky, Laa-Laa, Dipsy hưng phấn chạy ra đón, nhưng Phó Thần Thương lại đi thẳng tới trước mặt Po.



Không thể nào không thể nào, anh tuyệt đối không thể biết trong bộ trang phục này là mình, An Cửu giả ngây giả dại vẫy tay, cơ thể lắc lư vụng về.



Phó Thần Thương dừng lại, sau đó, đưa tay về phía cô.



Trên đầu An Cửu đầy vạch đen, đây là ý gì? Muốn bắt tay cô như mấy bạn nhỏ kia sao?



An Cửu bất chấp khó khăn đưa tay ra bắt.



Dường như khóe miệng Phó Thần Thương hơi cong cong, đưa bàn tay khác lên, An Cửu buộc phải đưa cả tay còn lại lên nắm tay anh.



Phó Thần Thương rút tay về lại duỗi ra, cuối cùng An Cửu không thể nhịn được nữa đẩy mạnh một cái, thằng em rể anh, đủ chưa vậy!



Phó Thần Thương bị đẩy không chút tức giận, còn hài lòng thoải mái nở nụ cười, "Tan ca chờ tôi tới đón em."