Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 90 : Nhục

Ngày đăng: 06:48 19/04/20


Editor: KẹoĐắng



"Leo lên cành cây cao liền quăng tôi đúng không? Muốn dựa vào đàn ông Phó gia chơi tôi? Tôi lại muốn xem, sau này còn ai chịu muốn cô.”



Vương Uy nói xong vươn tay vỗ vỗ gò má của Tống An Cửu, “Các anh em, nhìn thấy chưa? Tôi nói cô gái này không giống ngày xưa, phụ nữ trong sáng, chẳng lẽ còn bạc đãi các người.”



"Ha ha! Lão đại, lời của người chúng tôi làm sao lại không tin!"



"Đúng vậy đúng vậy! Chỉ là, cô gái này dù sao cũng từng cùng lão đại......"



"Ít nói, mấy người, người nào tới trước?"



"Lão đại, dĩ nhiên người trước, người trước!"



Vương Uy chê cười, "Được, khiêm nhường cái gì, cũng không phải lúc!"



Một người trong đó mặt mày gian xảo sợ hãi rụt rè nói: “Muốn, muốn lên mọi người lên đi. Tôi không dám, hiện tại cô ta là người của Phó Thần Thương.”



Vương Uy một cước đá qua, "Không tiền đồ, cho mày tiền, cho mày chơi mày lại không chơi.”



Nói xong, những người khác ồn ào cười to.



"Tao nói lão Tôn, mày cũng nhát gan quá rồi, vụ này trót lọt liền rời đi xa, ai bắt được chúng ta!"



"Thật...... Thật không có việc gì? Vậy...... tôi cũng chơi. Hiện tại em gái hộp đêm quá mắc, tiền thua sạch, tình hình kinh tế căng thẳng, đã vài ngày không có giải tỏa rồi.” Lão Tôn xoa xoa tay.



Vương Uy xuy một tiếng, "Nhìn chút tiền đồ này của mày, được, liền để mày lên trước đi!"



Tống An Cửu giống như khúc gỗ mặc cho người định đoạt, tay chân giống như rắn lạnh như băng, trắn nõn, chạm đến đều không có phản ứng......



Tên đàn ông bỉ ổi hèn mọn ngay cả quần áo cũng không kịp cởi liền gấp gáp liếm lên da thịt lô ra bên ngoài của cô, lưu lại nước miếng ghê tởm....



"Mẹ nó, con nhỏ này da thịt thật là non!"



"Mày lên đi! Nói nhảm nhiều như vậy làm gì. Lão đại đã nói, một người chỉ có 10 phút, mày ở chỗ này mò mẫm, đừng đến lúc đó làm đến một nửa không đủ thời gian tao liền đạp mày xuống.” 



"Thiết Đầu, mày thì biết gì, phụ nữ đó, trước đó chuẩn bị tốt thì phía sau mới thoải mái, dục tiên dục tử có hiểu hay không? Mày cho rằng chỉ đút vào là được? Con đường này thật là sâu đó.”



Mọi người thổn thức một hồi. 



Thiết Đầu nhìn Tống An Cửu chậc chậc chắc lưỡi hít hà, "Xem ra gả vào hào môn thật là đổi tính a! Ngoan ngoãn như thế, lão đại, người nói có đúng hay không?”



Vương Uy đang ngồi một bên không nói một lời hút thuốc lá, cũng không biết có nghe được hắn nói chuyện hay không.



"Lão đại, sao vậy? Không phải là không bỏ được chứ?"




Đột nhiên, vẻ mặt Vương Uy căng thẳng.



Chỉ là, đã muộn.



Tống An Cửu vẫn như cũ treo trên môi nụ cười lười biếng quyến rũ, từ trên người hắn nhảy xuống, sau đó từng bước một lùi về phía sau.



Khi đám người nhìn thấy trong tay cô là điều khiển bomb hẹn giờ từ xa, toàn bộ đều thay đổi sắc mặt, lảo đảo lui về sau. 



"Đừng nói với tôi cái đồ vật này là giả?" Tống An Cửu cười.



"Chuyện này...... Cái này cái này cái này liền liền liền...... Chính là giả giả giả!" Trình đệ cà lăm của Lão Tôn đã nói cho cô sự thật.



Vương Uy giờ phút này mới tỉnh táo lại, "Tôi đã nói làm sao cô có thể thay đổi, không hổ là A Cửu!”



Nói xong cười lạnh một tiếng, sau đó không chút nào chịu uy hiếp từng bước từng bước đến gần, "Tôi cũng không tn cô dám làm nổ. Tôi cho cô biết, thứ này đủ để nổ nát bấy mười người đấy.”!"



Nghe được lão đại trong lòng đã có dự tính, mấy người khác cũng dần dần buông lỏng, “Đúng đấy, tôi xem cô tám phần như thế nào làm nổ cũng không biết!"



Tống An Cửu liếc nhìn trên cổ tay trói bom lắc đầu một cái, giống như thở dài, “Vương Uy, tốt xấu gì chúng ta cũng cùng một chỗ hơn nửa năm, anh thật đúng là một chút cũng không hiểu tôi.”



Vương Uy đột nhiên có loại dự cảm xấu, mắt thấy dưới tay cô tùy ý động mấy cái, điều khiển từ xa mở ra, lộ ra một nút màu đỏ, ngón tay mảnh khảnh không chút do dự đè xuống.



Ngay sau đó, "Tít tít tít tít tít….” Thời gian đếm ngược thúc giục tiếng lòng.



Cách thời gian phát nổ còn 30 giây.



Tất cả đều xảy ra quá nhanh. Vốn còn đang trên đất ôm đầu lăn lộn lão Tôn cực kỳ lanh lẹ bò dậy, không nói hai lời liền chạy như điên ra ngoài. Những người khác cũng bắt đầu điên cuồng chạy ra ngoài, người chạy cuối cùng là Vương Uy.



Tống An Cửu ngơ ngác cúi đầu nhìn con số đang không ngừng nhảy trên cổ tay. 



30 giây, thời gian để cô tháo quả bomb hẹn giờ trên tay ra cũng không đủ. 



Lần trước thời điểm đối mặt Tống Hưng Quốc, cô yên tâm vì có chỗ dựa. Còn lần này, cô thật là hoàn toàn vì xúc động, không hề có lý trí.



Nếu như cứ như vậy chết đi, Phó Thần Thương có đau lòng chút nào hay không?



Hay là chỉ cho rằng ít đi một người phiền toái, cũng như bọn họ......



Tống An Cửu cố gắng suy nghĩ, nghĩ nếu như mình chết thì như thế nào......



Kết quả cuối cùng là, cái chết của cô thật sự là hài lòng mọi người, tất cả đều vui vẻ......



Nhưng mà tại sao cô phải cho bọn họ vui vẻ chứ?