Ông Xã Hợp Đồng
Chương 145 :
Ngày đăng: 11:59 30/04/20
Mạnh Kiều Dịch đứng ngoài cửa kính liếc, vừa đúng lúc Ui Da cũng đang mở to mắt nhìn anh. Mạnh Kiều Dịch nhanh chóng thu lại ánh mắt, vòng tay ôm lấy Vạn Tố Y mà nói: “điểm yếu của anh chỉ có Y Y có thể nắm bắt thôi.”
Một con mèo chưa đủ tầm để bắ điểm yếu của anh.
Vạn Tố Y ngẩng đầu, đuôi mắt cong lên cười mà nhìn Mạnh Kiều Dịch. Anh đưa tay lên, ngón trỏ đặt lên mũi cô khẽ chạm.
Cô lại lắc đầu để tránh tay anh, sau đó áp sát đầu vào khuôn ngực ấm áp đó. Cô từ từ nhắm mắt lại, trên khuôn mặt là vẻ bình yên: “em không có xấu xa đến mức đi bắt lấu điểm yếu của anh, nhưng nếu em đã bắt được rồi thì em rất hân hạnh.”
Vạn Tố Y hình như chưa từng tìm hiểu và nắm bắt điểm yếu của anh, ngoài biết anh sợ thú cưng ra, hình như cũng không biết anh sợ gì nữa.
“Điểm yếu của anh không phải em tóm suốt đấy sao?” Mạnh Kiều Dịch hơi hạ giọng buồn bã mà than vãn, vòng tay đang ôm cô siết chặt hơn.
Vạn Tố Y từ trong lòng anh ngước lên, vẻ mặt đầy hoài nghi: “đâu có đâu?”
Mạnh Kiều Dịch cười, cúi xuống hôn lên gương mặt cô: “ không phải em là điểm yếu của anh sao?”
Đôi mắt sáng ngời của Vạn Tố Y nghe anh nói vậy liền lấp lánh hơn bởi ánh cười: “em là Eva sao?”
“Sao nói vậy?”
“Eva không phải là chiếc xương sườn của Adam chồng cô ấy đấy sao?” Vạn Tố Y nửa đùa nửa thật nói.
Mạnh Kiều Dịch lại không hề cho la cô nói đùa mà cười nhẹ, suy tư nói: “có vẻ đúng.”
“Mạnh phu nhân có khi đúng là một chiếc xương sườn của anh thật, nhueng là chiếc gần tim nhất, chiếc xương sườn không thể để bị tổn thương cũng không thể mất đi.” Trong điệu cười đùa giỡn của Mạnh Kiều Dịch còn có chút bất đắc dĩ.
Vạn Tố Y nhẹ nhàng cười rồi đưa tay sờ soạng ngực anh: “ vậy để em thử tìm xem ở vị trí nào.”
Dù là Mạnh Kiều Dịch không nói ra, nhưng cô biết anh lo Mạnh Kỳ Nhu bắt nạt cô nên mới muốn đi cùng.
Vạn Tố Y bỗng dịu dàng hơn, đặt tay lên tay anh: “chắc chỉ nói chuyện phiến thôi, anh không cần phải đi cùng em đâu.”
“Đây là quyết định của anh.” Mạnh Kiều Dịch đặt lại tay lên tay cô. Chỉ cần ngữ khí của anh dứt khoát hơn la hầu như cô không bao giờ phản bác.
Vạn Tố Y hết cách, thở dài chấp nhận Mạnh Kiều Dịch:”được rồi.”
Mạnh Kỳ Nhu nhìn thấy Mạnh Kiều Dịch liền cau mày hỏi: “sao em lại đến cùng?”
“Lâu lắm rồi không gặp gỡ người nhà, nên hôm nay em đến cùng luôn.” Mạnh Kiều Dịch cười nhạt, không hề để lộ sự bảo vệ đối với Vạn Tố Y, mới khiến Mạnh kỳ Nhu thoải mái hơn.
Chân mày Mạnh Kỳ Nhu duỗi ra, ánh nhìn lướt đến hình bóng phía sau Mạnh Kiều Dịch. Vạn Tố Y từ phía sau Mạnh Kiều Dịch bước ra tiến về phía Mạnh Kỳ Nhu điệu cười ngượng ngùng: “chị.....”
“......”
Dù rằng hôm qua Vạn Tố Y đã nói với cô sự thật cô chính là Dương Chi Thuỷ nhưng Mạnh Kỳ Nhu lúc nhìn thấy gương mặt này của Vạn Tố Y, cô vẫn rất kinh ngạc.
Sao có thể chỉ dùng lớp trang điểm để biến hoá được đến mức độ này?
Rõ ràng người đứng trước mặt Mạnh Kỳ Nhu là Dương Chi Thuỷ, nhưng cô đã nhận ra giọng nói của Vạn Tố Y, và hoà hai người thành một.
“Bây giờ nhìn lại đúng là giống Vạn Tố Y rồi.” Cuối cùng thì Mạnh Kỳ Nhu cũn tin Vạn Tố Y và Dương Chi Thuỷ là một.
Mạnh Kiều Dịch nắm tay Vạn Tố Y, để cô ngồi xuống trước.