Ông Xã Hợp Đồng

Chương 17 :

Ngày đăng: 11:58 30/04/20


Vạn Tố Y miễn cưỡng nở nụ cười, gọi là chào hỏi, nhưng không có ý định ôn lại chuyện cũ.



“Ôi trùng hợp thế, không ngờ lại gặp cậu ở đây.” Lô Lệ vẫn không thể ngờ Vạn Tố Y lại ở đây, mà lại còn cùng Mạnh Kiều Dịch chọn lễ phục cho lễ đính hôn! Không phải cô gả cho Lương Dần rồi sao? Sao lại cùng mỏ vàng to hơn xuất hiện ở đây!



“Phòng thay đồ ở đằng kia.” Vạn Tố Y lịch sự lảng tránh, không tiếp chuyện, cô không có ý định ôn lại kỷ niệm với Lô Lệ.



Trong phòng thay đồ, Lô Lệ vừa giúp Vạn Tố Y thay đồ, vừa lấy lòng: “lâu quá không gặp Tố Y càng ngày cành đẹp nha.”



“Tớ tự làm được rồi.” Vạn Tố Y không nói không rằng ngăn cản Lô Lệ giúp mình thay đồ.



“Việc tớ nên làm mà”. Lô lệ cười ngại, nhanh chóng cầm đôi giày cao gót đồng bộ với lễ phục đem tới: “cậu chuẩn bị đính hôn với Mạnh tiên sinh à? Tớ nhớ là...chồng của cậu ngày trước không phải anh ta.”



“Li hôn rồi.” Vạn tố Y đáp lại đơn giản bằng ba từ.



Cô từng kết hôn với Lương Dần, nhưng không tổ chức đám cưới, Lô Lệ còn cười nhạo cô, chô dù lọ lem có gả cho hoàng tử thật thì gia đình hoàng tử vẫn khinh thường lọ lem, ngay cả danh phận đàng hoàng cũng không chịu thừa nhận.



Vạn Tố Y không nói gì, nhưng cô biết, chuyện cô và Mạnh Kiều Dịch đính hôn sẽ nhanh chóng truyền đến tai đám bạn học cũ, chuyện mà một mình Lô Lệ biết thường đồng nghĩa với việc tất cả bạn học cấp ba đều biết.



Vạn Tố Y thay xong đồ từ phòng thay đồ bước ra, Mạnh Kiều Dịch cũng thay xong bộ đồ Tây rồi.



Mạnh Kiều Dịch nhìn Vạn Tố Y từ phòng thay đồ bước ra, không thế không thừa nhận mắt thẩm mĩ của Vạn Tố Y rất chuẩn, bộ đồ trên người rất đẹp, dáng người lung linh hấp dẫn, đường cong tuyệt mĩ, khiến Mạnh Kiều Dịch không nhịn được đứng nhìn hồi lâu.



“Có...ổn không?” Vạn Tố Y không đợi Mạnh Kiều Dịch trả lời, tay kéo chân váy mà hỏi.




Vạn Tố Y không nói gì, mím môi nhìn hộp bánh, ánh mắt không giấu nổi sự cảm động.



“Chỉ là một hộp bánh thôi mà, không phải là em sắp khóc rồi đấy chứ?” ngón tay Mạnh Kiều Dịch chạm nhẹ gương mặt cô, nhìn ra khóe mắt cô hơi đỏ, trêu cô cười mà không giấu nổi yêu thương.



Vạn Tố Y hình như là lần đầu tỏ ra yếu đuối trước mặt Mạnh Kiều Dịch: “Chưa có ai từng tốt với tôi như vậy”



Ngón tay Mạnh Kiều Dịch trên gương mặt cô bỗng sững lại, tiếp đó hai bàn tay khẽ nâng mặt cô nhìn thẳng vào mắt mình: “đây không gọi là đối tốt, đây là điều tôi nên làm. Việc cỏn con như này đã cảm động đến mức rơi nước mắt, sau này tôi đem thứ tốt nhất trên đời này tặng em thì em tính sao?”



Không phải anh đang nói đùa, giọng anh nghe vừa như ép buộc vừa không biết nên làm sao, nhưng lại thành công khiến Vạn Tố Y cười, coi như anh đang nói đùa mà hỏi lại: “thứ tốt nhất trên đời là gì?”



“tất cả những thứ nên thuộc về em, chẳng hạn, tôi.” Bàn tay Mạnh Kiều Dịch chạm trên gương mặt cô ấm áp lạ thường.



Vạn Tố Y thất thần trong ánh mắt chân thành của anh, Mạnh Kiều Dịch cúi đầu, một tay quyến luyến không muốn rời gương mặt cô, một tay đưa ra chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của cô, che đậy vết hằn chiếc nhẫn trước kia để lại một cách hoàn hảo.



Vạn Tố Y nhìn viên kim cương thật to trên tay trái mình, phản ứng hơi chậm: “đây là nhẫn cưới sao?”



“Nhẫn đính hôn.”



Mạnh Kiều Dịch chạm chiếc nhẫn trên ngón tay cô, cô mới để ý thấy trên tay anh đã đeo chiếc nhẫn y hệt từ lúc nào.



“Bất kể thứ gì, tôi cũng sẽ dành cho em thứ tốt nhất.” Mạnh Kiều Dịch nắm tay cô, đặt lên mu bàn tay cô một vết hôn.