Ông Xã Hợp Đồng
Chương 218 :
Ngày đăng: 12:00 30/04/20
Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch trở lại nhà cũ, bầu không khí ở nhà cũ không khác gì trước đây. Dương Thục Nghi đối xử với Vạn Tố Y giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy. Khi nhìn thấy bọn họ đi tới, bà khẽ cười nói: "Tố Y à, con qua đây."
Từ sau khi Vạn Tố Y đi vào, Dương Thục Nghi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô. Sau khi nghi ngờ với cô lúc trước đã không còn, hôm nay bà nhìn Vạn Tố Y ngược lại thấy cô rất xinh đẹp, ngay cả ngày đính hôn cô cũng không xinh đẹp như vậy, trông không giống với cô bình thường.
Vạn Tố Y có hơi ngây người, không có cách nào thích ứng với thái độ thay đổi quá nhanh của bà.
Tay Mạnh Kiều Dịch đặt ở trên vai Vạn Tố Y khẽ điểm một cái nhắc nhở cô. Cô nhìn Dương Thục Nghi và khẽ cười đi qua.
Vạn Tố Y ngồi xuống bên cạnh như lời bà bảo: "Mẹ."
"Gần đây có phải con luôn làm việc bận rộn hay không mà vẻ mặt khó coi vậy?" Ánh mắt quan tâm của Dương Thục Nghi nhìn lướt qua trên người cô, lo lắng nói.
Vạn Tố Y theo bản năng giơ tay lên chạm vào gò má của mình, phủ nhận: "Không, mấy ngày nay con vẫn luôn nghỉ ngơi nhiều mà."
"Hay là sức khỏe yếu? Đợi lát nữa chuẩn bị đi, con nhớ bảo quản gia lấy cho ít thuốc về bồi bổ sức khỏe, chỗ mẹ cái gì không có chứ thuốc thì nhiều lắm." Trong lời nói của Dương Thục Nghi có phần bất đắc dĩ.
Ở trong mắt rất nhiều người, bà hạnh phúc, có chồng thương yêu, gia đình đầm ấm và cuộc sống giàu có, nhưng bà không có cách nào đi lại thì giống như mất tự do.
Vạn Tố Y đặt một tay lên trên mu bàn tay của Dương Thục Nghi, cố ý nói lảng sang chuyện khác: "Thuốc bổ lần trước mẹ cho con, trong nhà vẫn còn. Con uống nó cũng rất tốt."
"Như vậy sao được? Khi đó mẹ tưởng con mang thai, cho nên thuốc đều là..." Dương Thục Nghi cố gắng ngăn cản, nhưng vừa mở miệng nhắc tới mang thai thì bà dừng lại.
Vạn Tố Y và Dương Thục Nghi liếc nhìn nhau, cả hai đều có chút xấu hổ.
Vạn Tố Y lắc đầu. Đó là do cô sai, bà trách cũng là bình thường.
Dương Thục Nghi cũng không muốn tranh luận cùng Vạn Tố Y, bà nắm tay cô nói: "Nếu đã vậy, chúng ta cũng đừng nhắc tới chuyện này nữa, cứ để cho nó qua đi. Nhưng mẹ có một việc muốn nhờ con..."
Vạn Tố Y thoáng kinh ngạc, không biết có chuyện gì làm cho Dương Thục Nghi phải dùng đến chữ "nhờ" này?
Dương Thục Nghi không đợi đến khi Vạn Tố Y đồng ý đã kéo tay cô nói thẳng: "Kiều Dịch từ nhỏ đến lớn đều rất ưu tú, không thể nhìn ra khuyết điểm gì. Nhưng đứa trẻ này... cũng không phải hoàn toàn không phạm sai lầm, thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc nó không nhìn thấy rõ lòng mình, nếu như sau này nó có làm chuyện gì sai, con đừng oán giận nó, cố gắng suy nghĩ thay cho nó có được không?"
"Mẹ..." Vạn Tố Y không biết vì sao Dương Thục Nghi bỗng nhiên nói như vậy, điều này làm cho cô thấy rất bất an.
"Được không?" Không có được câu trả lời của Vạn Tố Y nên Dương Thục Nghi hỏi lại một lần nữa.
Vạn Tố Y mím môi nhìn vẻ mặt mong chờ của Dương Thục Nghi, dường như cô căn bản không có cách nào từ chối được: "Con biết rồi."
Mạnh Kiều Dịch sẽ không có ngày như vậy, cũng sẽ không cho cô có cơ hội oán trách anh. Về điểm này cô hình như còn tin chắc hơn cả Dương Thục Nghi.
Nhận được câu trả lời từ cô, bà mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi."
Dương Thục Nghi không nói gì nữa, nhưng Vạn Tố Y lại cảm giác dường như có tảng đá đè nặng nên ngực. Cô tin tưởng bà tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời như vậy. Vậy thì nhất định phải có lý do.
Về là lý do gì... Vạn Tố Y biết lúc này bà sẽ không nói cho mình biết.